“Sơn Tùng, hôm nay không nấu cơm, chúng ta đi ăn tiệm đi.”
“Được.”
Nói xong, cậu nhóc Kiều Minh cũng không có phản ứng gì, đổi lại là trước đây, Kiều Minh nghe được như vậy nhất định sẽ vui vẻ tới mức nhảy nhót. Hôm nay, cậu nhóc im lặng không nói gì, nặng nề chui đầu vào n.g.ự.c Kiều Hoa, âm thầm gạt nước mắt.
Một nhà ba người rời khỏi chợ, đạp xe đến tiệm cơm quốc doanh.
Kiều Hoa một tay ôm con trai, một tay vòng ra trước ôm lấy eo Từ Sơn Tùng, từ từ mở miệng.
“Chuyện này không có gì đáng sợ cả, không ai không phải chết, chúng ta phải tập chấp nhận sự thật này.”
“Mộng có đẹp như thế nào cũng phải đến lúc tỉnh dậy nha.”
“Có mùa đông lạnh giá thì mới cảm nhận được cái ấm áp của trời xuân.”
“Mẹ đi rồi, thì sẽ có người khác thay mẹ yêu con.”
“Không, con không muốn!” Thật vất vả mới nuốt nước mắt vào trong, chỉ một câu nói những giọt nước mắt lần nữa trực trào bên khóe mi.
“Mẹ yêu con nhất, không có ai yêu con hơn mẹ cả, ô ô ~”
“Có, sẽ có mà. Minh Minh nhà chúng ta ngoan như vậy, nhất định sẽ có rất nhiều người yêu con.”
Lâu khóe mắt của mình, chính Kiều Hoa cũng bị những lời của con trai làm cho cảm động.
“Minh Minh, mẹ kể chuyện xưa cho con nghe nhé?”
Cậu nhóc không nói lời nào, nhẹ nhàng gật đầu.
“Ngày xưa thật xưa, có một chú vịt nhỏ đáng yêu, có một ngày, vịt nhỏ gặp được Tử Thần. Vịt nhỏ biết Tử Thần đến làm gì, Tử Thần đến để mang nó đi, nó sẽ chết. Nhưng Tử Thần lại nói với nó, “Từ khi bạn sinh ra, tôi đã luôn đi theo bạn.”. Tử Thần còn nói muốn làm bạn với vịt nhỏ, hơn nữa, còn cười với vịt nhỏ. Tuy vịt nhỏ cảm thấy sợ hãi với Tử Thần, nhưng thấy Tử Thần cười, lại cảm thấy Tử Thần không xấu, nên vịt nhỏ vẫn quyết định làm bạn với Tử Thần.
Ngày hôm sau, khi thức dậy, vịt nhỏ phát hiện ra Tử Thần không mang nó đi, sau đó cả hai liền trở thành bạn tốt, cùng nhau nói chuyện, cùng ăn cơm, tản bộ,…. Dần dần, vịt nhỏ lớn lên thành vịt trung niên cuối cùng trở thành con vịt già. Tử Thần lúc nào cũng ở bên cạnh nó, vẫn luôn làm bạn tốt, chưa từng rời bỏ vịt nhỏ.
Sau khi vịt nhỏ chết, Tử Thần nhẹ nhàng vuốt v e bộ lông của vịt, cẩn thận đem vịt bỏ vào trong nước, đưa nó lên đường.” “Mẹ, Tử Thần đưa vịt lên đường nào vậy mẹ?” Cậu nhóc khịt khịt mũi, giọng ồm ồm hỏi.
Kiều Hoa vỗ vỗ con trai, “Con đường tử vong.”
Kiều Minh khó chịu hỏi, “Vì sao vậy mẹ? Bọn họ không phải bạn tốt sao? Vì sao lại đưa vịt nhỏ vào đường đó?”
Kiều Hoa bất đắc dĩ giải thích cho con trai hiểu, “Con quên rồi sao, Tử Thần đã nói qua, từ khi vịt nhỏ sinh ra Tử Thần đã luôn đi theo nó. Một ngày nào đó, Tử Thần cũng sẽ đưa vịt nhỏ tới con đường này. Nhưng trong quá trình đó, chúng vẫn luôn là bạn tốt của nhau không phải sao? Cho đến khi chúng ta sống không nổi nữa, Tử Thần sẽ tiễn chúng ta đến con đường cuối cùng.”
Vành mắt Kiều Minh đỏ ửng, nước mắt vẫn còn đọng trên bờ mi, cậu nhóc không có cách nào để mình đừng rơi nước mắt nữa.
“Con còn đang sống, Tử Thần sẽ đưa con đi sao?”
“Sẽ không nha.”
“Vậy còn mẹ thì sao?”
“Mẹ cũng đang sống, Tử Thần sẽ không vô duyên vô cớ đưa mẹ đi.”
“Kia, khi nào Tử Thần sẽ đưa mẹ đi?”
“Này, mẹ cũng không biết, nhưng có phải trước khi Tử Thần đem chúng ta đi, chúng ta nên vui vẻ làm bạn với Tử Thần không? Tử Thần sẽ không vô duyên vô cớ tổn thương chúng ta đúng không nào?”
“ Ân, hình như cũng đúng.” Lời nay Kiều Minh nghe lọt, cậu nhóc nghiêm túc tự hỏi bản thân.
“Cho nên nha, không phải Tử Thần đã nói rồi sao, từ lúc sinh ra, hắn đã đi theo bên cạnh chúng ta, chỉ là chúng ta không quá đến ý đến hắn, sợ hãi hắn, không muốn làm bạn với hắn mà thôi. Sống hay chết, làm bạn hay không thì Tử Thần vốn dĩ đã là một phần trong sinh mệnh của chúng ta rồi, chúng ta phải thản nhiên đối mặt với hắn, có đúng không Minh Minh?”
Trên mắt vẫn còn vương hàng nước mắt, theo đậu tác gật đầu của Kiều Minh mà chảy xuống. Hai mẹ con ôm chặt lấy nhau.
“ Ân, đúng ạ.”
“Vậy con còn buồn không?” Kiều Hoa chọc chọc khuôn mặt đỏ ửng của con trai.
“Buồn.” Nhưng giống như, giống như được an ủi phần nào đó.
“Cho dù hiện tại Phao Phao có sống, thì về sau nó cũng sẽ chết. Nhưng Minh Minh của chúng ta còn phải sống nha. Nếu Minh Minh vì Phao Phao mà khóc mãi, không chịu ăn, không chịu ngủ, như vậy thì ba mẹ đều sẽ đau lòng, Phao Phao cũng không muốn thấy tiểu chủ nhân của mình như vậy đâu. Con nói xem có đúng không?”
“ Ân…..”