Bởi vì vẫn còn trong thời gian kiểm soát nghiêm ngặt, Từ Sơn Tùng phải mất hết hai ngày mới tìm được nguyên liệu. Thời gian thấm thoát thoi đưa, nháy mắt đã đi qua một phần ba thời gian dự định.
Kiều Hoa đem nguyên liệu qua tìm Ngô Quế Phương lúc mười hai giờ trưa. Lúc này, Ngô Quế Phương đang ở trong nhà nhặt rau, nghe tin có đơn đặt hàng lớn, chị ấy kích động, không nói hai lời lập tức bê vải dệt chạy đến trước máy may.
Kiều Hoa dở khóc dở cười, đi theo chị ấy, “Chị Ngô! Không cần phải gấp như vậy đâu. Tuy rằng thời gian cấp bách, em nhiều thêm vài người là được. Chị cứ nấu cơm nấu canh trước đi, dù gì cũng phải ăn cơm nha!”
Ai ngờ chị ấy không chút để ý mà xua xua tay, giơ tay xoèn xoẹt cắt miếng vải, “Để lão Hồ về tự nấu, chị còn vội kiếm tiền đây này, rảnh rỗi đâu mà mà đi nấu cơm.”
Nhớ đến thời gian bận rộn trước đây, chị ấy và chồng không chút nào cãi nhau, cũng coi như là một chuyện tốt.
Kiều Hoa bất đắc dĩ cười cười, “Được, chị vui vẻ là được.”
Ngay sau đó cô đi qua tìm thím Điền, thím ấy không nói hai lời liền nhận đơn, sau đó thay mặt hai người con dâu của mình nhận lời của cô.
Việc này được giải quyết nhanh chóng như thế, thật sự làm cho Kiều Hoa cảm thấy dở khóc dở cười.
Xem ra cho dù ở thời đại nào thì người ta cũng yêu thích việc kiếm tiền như nhau thôi.
================
Khai trương cửa hàng bán quần áo thì không cần phải tốn nhiều công sức vận chuyển như bán vải nhưng bù lại tìm kiếm nguồn hàng rất khó khăn. Ở Lê An, các xưởng quần áo không cho các tiểu thương lấy quần áo mà chỉ cho các đơn vị quốc danh.
Từ Sơn Tùng từ chỗ Dương Lập Đông biết được, ở đặc khu Long Bình bên kia có nhiều xưởng quần áo chính quy cho phép các tiểu thương nhập hàng.
Bất quá, nơi đó cách chỗ này đến 500 kilomet, phải ngồi ô tô mới tới nơi.
Từ Sơn Tùng đem tin tức này nói cho Kiều Hoa biết, cô do dự một chút nhưng cũng không phản đối.
“Anh cùng Hồng Quân hẹn nhau đi, trên đường cũng có thêm bạn đồng hành.”
“ Ân, khả năng phải mất năm sáu ngày mới về được, em ở nhà nhớ chú ý an toàn.”
Kiều Hoa cười một chút, “Em thì có cái gì phải lo lắng, anh mới là người cần lo kìa. Trên đường nhớ chú ý an toàn, cũng phải mang theo đầy đủ hành lý.”
“Được, anh biết rồi.”
Trước đêm khởi hành, hai vợ chồng dỗ con trai ngủ say trên giường nhỏ, sau đó thì quay về giường mình tận hưởng thế giới thuộc về riêng hai người.
Không gian nhỏ hẹp, tùy ý điên cuồng.
Lòng bàn tay vuốt v e da thịt, Kiều Hoa cảm thấy cô có thể trực tiếp tan chảy với sự tấn công mãnh liệt từ cơ thể nóng bỏng này.
Cơn cuồng nhiệt đi qua, trong không khí còn vương lại mùi sau trận h0an ái. Kiều Hoa bọc tấm chăn mỏng trên người, vô lực từ từ chìm vào giấc ngủ. Trong phòng không bật đèn, nhưng đây cũng không phải là lần đầu tiên, cho dù nhắm mặt lại, anh cũng có thể như bào vồ mồi mà tìm đúng vị trí trên cơ thể của cô.
Đêm nay quá mức điên cuồng, điên cuồng đến mức khăn trải giường trong phòng đều phải đổi lại toàn bộ.
Nằm trên ga giường thơm mùi bột giặt, Kiều Hoa cảm thấy thoải mái hơn không ít, hừ hừ vài tiếng, cũng không biết là thống khổ hay vui sướng….Duy nhất có điều chắc chắn là, hiện tại cả người cô không có chút sức lực nào, chỉ rầm rì mấy tiếng trong vô thức. Nhưng lọt vào tai Từ Sơn Tùng lại là tiếng thỏa mãn.
“Anh mở cửa sổ cho thông gió.” Lời vừa ra khỏi miệng, cổ họng đã đau rát.
Kẽo kẹt ~
Sau khi cửa sổ được mở ra, cũng không vén màn lên, bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong.
Một trận gió thu lập tức lùa vào, không khí đêm thu thật sự rất dễ chịu.
Nam nhân nào đó sau khi mở cửa sổ liền quay lại giường ôm vợ gặm gặm.
“Đừng hôn, miệng em đau.” Kiều Hoa nghiêng đầu qua, há mồm th ở dốc.
“Kia, hôn mặt” Nói rồi, lại hôn lên trên, hơi thở nóng ấm phả lên trên khuôn mặt có chút ngứa.
Kiều Hoa chỉ cảm thấy khoang mũi mình tràn ngập hơi thở nam tính, hơi thở bá đạo quanh quẩn bên người, không thể vứt ra được, cho dù là trong mơ cũng đều là anh.
“Đừng….Anh cầm tinh con ch.ó sao?” Muốn đẩy người phía trên ra, nhưng nửa điểm sức lực Kiều Hoa cũng không có.
Cái mỗ nam nhân muốn là hiệu quả như thế này, thấy bộ dạng nghiến răng nghiến lợi của cô, anh cảm thấy có chút thỏa mãn.
Cười nhẹ một tiếng, nhẹ nhàng cắn lên má cô một ngụm, lại ôm chặt lấy người, “Cầm tinh chồng em.”
Kiều Hoa ghét bỏ bĩu môi, “Ngon ngọt.”
“Cái gì ngon ngọt?” Anh hỏi.
“Chỉ giỏi nói lời ngon ngọt.”
“Này không phải lời ngon ngọt.” Nói rồi dùng mũi cọ cọ bên tai cô, tóc anh ngắn cọ lên da có chút ngứa, còn có chút nóng.
Đẩy anh ra, Kiều Hoa lại hỏi: “Vậy anh nói mấy lời này là gì?”
Ôm lấy bả vai cô, mỗ nam nhân nào đó thập phần đứng đắn trả lời, “Lời thật lòng.”
Kiều Hoa: “…………”
Càng giống mấy lời dụ dỗ con gái mới lớn hơn.