Có kinh nghiệm từ lần trước, những phong thư từ phương bắc gửi đến Kiều Hoa đều không dám nhìn, ai biết bên trong viết cái gì, cô sợ mình nhìn xong thì tâm tình sẽ không tốt.
Trực tiếp ném phong thư trên bàn, để Từ Sơn Tùng về tự mình xem.
Việc buôn bán vào mùa đông khá ảm đạm, hôm nay bọn họ đóng cửa hàng sớm, thời điểm trở về ở yên sau xe đạp chất đầy bao lớn bao nhỏ.
Vừa xuống xe liền hỏi: “Con trai đâu rồi?”
“Như thế nào, mới một ngày không gặp đã nhớ rồi sao?” Kiều Hoa trêu anh, tiến lên giúp đỡ ổn định thân xe.
“Cũng không hẳn.” Đem hàng hóa chất ở phía sau bỏ xuống đất, anh lấy trong túi hàng ra một quả bóng cao su nhỏ ba màu.
“Cái này cho Minh Minh.”
Kiều Hoa kinh ngạc nhướng mày, bắt lấy bóng cao su, “Ở chỗ nào vậy?”
“Đối diện mới mở một cửa hàng bán đồ chơi, anh cảm thấy món này khá lạ, nên tùy tiện mua một cái.”
Kiều Hoa cong môi, quay đầu hướng nhà họ Trần hô lớn, “Minh Minh! Về nhà thôi!”
“Nga! Con về đây mẹ!”
Cậu nhóc Kiều Minh lộc cộc chạy chậm ra, tóc cũng bị gió thổi cho dựng ngược lên. Chờ đến lúc đến gần, mới phát hiện ra trên miệng cậu nhóc có dính một ít vụn bánh, hệt như râu quai nón.
“Con ăn cái gì vậy?” Kiều Hoa niết niết mũi con trai hỏi.
Cậu nhóc giơ tay lên, trả lời mẹ: “Ông Trần mua bánh tráng đường! Cho con một miếng!”
“Lại đi cọ đồ ăn.”
Kiều Minh ngượng ngùng cười cười.
“Này, ba ba mua đồ chơi mới cho con này.”
Cậu nhóc lúc này mới chú ý trong tay Từ Sơn Tùng có một quả cầu, vội tiếp nhận: “Oa! Cảm ơn ba ba! Đây là cái gì nha?”
“Đây là bóng cao su nhỏ, con cầm đi chơi với mấy bạn nhỏ đi.”
“Dạ được!”
Thịch thịch thịch, Kiều Minh chạy đi không thấy người.
Đem hàng hóa dọn vào nhà, Kiều Hoa tiếp tục đi nhặt rau, vừa làm vừa nghe radio về tin tức gần đây.
Từ Sơn Tùng chậm rãi đi về phía cô, cúi người, từ đằng sau ôm lấy cô.
Chỉ một cái ôm đơn giản như vậy, phảng phất như đánh bay hết mọi mệt mỏi cả một ngày.
Kỳ thực, hạnh phúc đối với Từ Sơn Tùng chỉ đơn giản như vậy. Đi làm kiếm tiền, tan làm thì ở nhà với vợ con, làm việc và nghỉ ngơi có quy luật, như vậy là đủ rồi.
“Anh làm gì nha, không chê nóng a.” “Trời đông sao có thể nóng.”
Kiều Hoa bỏ cọng rau trong tay xuống, niết mũi anh, “Lại bắt chước mấy đứa nhỏ.”
“Thơm quá” Mùi thơm của cô phảng phất quanh mũi, cười cười, anh lại chui đầu vào hõm vai của cô.
“Bông cải xào chưa xào chỗ nào thơm, cũng không phải hoa.”
Từ Sơn Tùng cười ra tiếng, “Không phải, anh nói tóc em thơm.”
“Không phải em với anh dùng chung dầu gội đầu sao?” Kiều Hoa liếc anh.
“ Ân” Cằm đặt trên cổ cô nhẹ nhàng cọ cọ, chọc vào kinh mạch của cô, làm Kiều Hoa nhột muốn chết.
“Nhưng anh cảm thấy em thơm hơn anh.”
Kiều Hoa buồn cười, tức giận dùng khuỷu tay đẩy anh ra, “Còn không đi, muốn ôm em đến khi nào? Em làm đồ ăn sắp xong rồi.
“Gấp cái gì, lại ôm thêm xíu nữa.” Lại tiếp tục quay cuồng trong cái ôm.
“Ngô ~” Con người của Kiều Hoa trừng lớn, đẩy người ra, “Anh anh sao lại như vậy! Ban ngày ban mặt, cửa còn chưa đóng đâu!”
Mặt cũng đỏ ửng lên, thấy ánh mắt Từ Sơn Tùng tối dần, tâm tư cũng nổi lên.
Chế trụ ót của cô, không quan tâm mà hôn xuống.
“Ngô ~” Tự nhiên lại nổi hứng! Này còn ban ngày ban mặt đó!
“Thường xuyên tiếp xúc thân thể thì quan hệ vợ chồng mới tốt được.” Lại nói, tốt xấu gì cả ngày không gặp rồi, ôm hôn vợ mình có chỗ nào không thích hợp sao?
“Lại là Lý Hồng Quân nói cho anh nghe sao?”
Kiều Hoa bị anh hôn thiếu chút nữa thở không thông, tách ra, có một sợi chỉ bạc ái muội giữa hai người. Nhìn đến trong lòng run rẩy, khuôn mặt đỏ ửng, giống như một trái táo mọng.
“Cũng không nhìn đây là chỗ nào, cửa còn chưa khóa! Anh không phải không biết hàng xóm nhà chúng ta không gõ cửa toàn trực tiếp xông vào.” Nói rồi hung hăng đánh yêu lên n.g.ự.c Từ Sơn Tùng.
“Có thể hay không đừng động một chút là ôm là hôn!”
Từ Sơn Tùng cười sủng nịnh, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô, truyền hơi ấm của mình cho nó.
“Thấy thì thấy thôi, dù sao hai chúng ta cũng là vợ chồng hợp pháp.”
“Đúng là anh cái gì cũng thế nói. Sau này anh ít nghe mấy lời không đứng đắn của Lý Hồng Quân lại. Anh ta đến đối tượng hẹn hò còn không có sao có thể chỉ điểm cho anh? Anh thấy đúng không?”
“Như thế nào không được, anh cảm thấy Hồng Quân nói khá tốt.” Mỗi lần hôn xong, cảm thấy càng yêu vợ hơn…
Kiều Hoa: “………..”
Quả thực không còn gì để nói.
“Không nói lại anh.” Cạn lời nhìn anh, giơ tay chỉ về phía bàn, “Thư từ phương Bắc, anh đọc đi.”