Ghé bên cạnh cửa sổ nhìn ra đằng xa xa, ngoài người thì có rất nhiều cô chú đẩy xe chở thức ăn. Trên xe có đồ ăn vặt, có đồ ăn nóng, có nồi hấp canh, còn có đủ loại đồ thủ công đẹp mắt….
“Minh Minh nói nhỏ một chút.”
“Nga!”
Kiều Minh bỗng nhiên bừng tỉnh, nhanh chóng che miệng lại, mắt nhỏ đảo một vòng, nhìn chú ở bên đối diện xem có bị mình làm ổn mà tỉnh giấc hay không?”
“Con đói bụng chưa?”
“ Ân, con đói bụng rồi ạ. Mẹ con có mang theo bánh.” Dứt lời, lộc cộc trượt xuống đi đến cặp sách nhỏ của mình.
“Không ăn bánh, chúng ta ăn cơm.” Kiều Hoa đem con trai giữ lại.
“Cơm ở đâu mà ăn ạ?” Kiều Minh nghi hoặc gãi gãi mặt.
“Đợi một lát nữa có cô đẩy xe qua chúng ta sẽ mua.”
“Vậy khi nào cô đó mới đẩy xe qua ạ?”
Vấn đề này Kiều Hoa cũng không biết trả lời sao, đem đẩy qua cho Từ Sơn Tùng, “Con hỏi ba ba đi.”
Từ Sơn Tùng đang bên cạnh cửa sổ thưởng thức cảnh đẹp, cảm nhận được ánh mắt của hai mẹ con, cười nói: “Lần gần nhất có xe đẩy đi qua là mười phút trước. Đi hết một toa mất 20 phút, đại khái chắc tầm nửa tiếng hơn nữa sẽ quay lại.”
Kiều Minh nghiêng đầu, vỗ bẹp bẹp lên bụng nhỏ, “Nửa tiếng nửa là bao lâu ạ, hiện tại con đói bụng quá đi mất.”
“Thôi được rồi, con lấy bánh trong cặp ăn lót bụng trước đi.” Kiều Hoa bất đắc dĩ ném cặp qua cho con trai.
Cậu nhóc hưng phấn kéo khóa cặp, rốt cuộc cũng được ăn đồ ăn vặt rồi.
Giơ miếng bánh lên, “Mẹ có muốn ăn bánh không ạ?”
Kiều Hoa: “Mẹ không ăn, con ăn đi.:
Kiều Minh: “Ba ba có ăn không?”
Từ Sơn Tùng: “Ba ba cũng không ăn, Minh Minh ăn đi.”
Kiều Minh: “Vậy được rồi.”
Răng rắc răng rắc ~ Cắn mấy miếng bánh, âm thanh giòn tan ở trong buồng ngủ đặc biệt vang dội làm cho người khác cảm thấy đói bụng.
“Khát không?” Từ Sơn Tùng lắc lắc nước trong tay.
Cậu nhóc gật đầu, “Khát ạ.”
Từ Sơn Tùng đem nước đưa qua, “Con uống đi.”
Vỗ vỗ tay phủi bụi bánh quy, ngoan ngoãn nhận lấy, “Cảm ơn ba ba.”
Nam nhân nằm ở giường bên cạnh ngồi dậy, từ lúc ba người Kiều Hoa vào buồng ngủ thì dáng người của anh ta cơ bản không thay đổi quá nhiều. Khuôn mặt nghiêm túc, ngũ quan rõ ràng, cả người toát lên khí chất anh dũng làm cho người khác có hảo cảm.
Nhìn hai vợ chồng Kiều Hoa ở đối diện, cười cười. “Chào hai người.”
“Chào anh.”
“Hai người lên xe từ chỗ nào?” Đồng chí quân nhân hỏi.
“Lê An, còn anh?” Kiều Hoa đáp.
“So với hai người thì sớm hơn một trạm, tôi lên ở Lang Khẩu.” Đồng chí nam cười nói.
“Nga, kia cũng coi như đồng hương.”
Nói mấy câu hàn huyên liền biết được, thì ra đây là quân nhân xuất ngũ, bởi vì cơ thể bị thương nên xuất ngũ về quê ở Đông Bắc.
Trong nhà đồng chí nam này có một vợ nhưng cả hai vẫn chưa có con. Thấy cảnh một nhà ba người, khó tránh có chút hy vọng vào tương lai.
Nửa giờ sau, quả nhiên người bán cơm xuất hiện, đi tới buồng ngủ của bọn họ.
“Bia, đồ uống, mì ăn liền, đậu phộng, hạt dưa, cháo bát bảo….Có cần cơm hộp không ạ? Vị tiên sinh này có thể thu chân một chút không ạ? Thuốc lá, hạt dưa, giăm bông,…Bạn nhỏ, đừng chạy loạn….”
Khi đẩy xe đi ngang qua, Từ Sơn Tùng đem người gọi lại.
“Chào đồng chí, xin hỏi chỗ này có cơm hộp loại nào?”
Nhân viên trên tàu dừng chân lại, tầm mắt dùng trên người Từ Sơn Tùng, mỉm cười nói: “Có thịt kho tàu, cá chiên, đậu Hà Lan xào thịt, cà chua trứng, ớt xanh xào thịt, đi kèm với đồ ăn đều có rau xanh.”
Nhìn qua một lượt đúng là rất phong phú, đừng nhìn bây giờ mới là năm 84 mà xem thường cơm hộp trên tàu lửa.
Từ đầu giải phóng đến mấy năm đầu thập niên 80, đồ ăn trên xe lửa được mệnh danh là đồ ăn ngon nhất Trung Quốc!
Thời đại này ăn gì cũng cần đến tem phiếu, phải mua đúng số lượng được ghi trên tem. Nhưng trên xe lửa thì không giống vậy, đồ ăn ở đây không cần phiếu cũng có thể mua được. Đại bộ phận người đi xe lửa đều có kinh tế ổn định, cho nên ở đây không chỉ an bài đầu bếp giỏi mà còn có bán thêm một số thực phẩm của nước ngoài.
“Con ăn cái gì?”
Nhìn thức ăn đa dạng trên xe đẩy, Kiều Minh suy nghĩ một chút, “ Ân….Con muốn ăn đậu Hà Lan ạ.”
“Được, một phần đậu Hà Lan.”
Nhân viên cười, đem hộp cơm đưa qua. Phần cơm được đặt trong hộp nhôm, một lát nữa sẽ quay lại lấy.
“Cẩn thận phỏng tay.”
“Cảm ơn chị.” Bạn nhỏ chúng ta chẳng những lễ phép mà miệng con ngọt. Đem một nhân viên 30 gần 40 tuổi gọi bằng chị rất dễ dàng.
“Còn hai vị ăn món nào ạ?” Nhân viên hỏi Từ Sơn Tùng.
“Em muốn ăn món gì?” Từ Sơn Tùng quay đầu nhìn về phía Kiều Hoa.
Suy nghĩ một lát, cô nói: “ Ân, cơm sườn đi.”
“Được, một phần cơm sườn.” Nhân viên đưa qua.
Cuối cùng là Từ Sơn Tùng, “Cho tôi phần thịt kho cá Hoa Vàng đi.”
“Được ạ.”