Một đường đuổi theo bà cụ kia, bà ta mang đứa bỏ xuyên qua phố lớn ngõ nhỏ, đứa bé cảm thấy không thích hợp liền khóc nháo muốn tìm bà nội.
Bà cụ già sao có thể áp chế được đứa nhỏ đang quấy khóc, nhưng bà ta có đồng lõa.
Thực mau, đi đến một con hẻm nhỏ, liền có người to con đi lên ôm lấy đứa trẻ, kẹp dưới nách, một tay che miệng đứa bé lại: “Còn khóc còn nháo nữa ta đánh cho mày nở hoa! Cho mày vĩnh viễn không được gặp mẹ!”
Đứa bé sợ hãi không dám khóc nháo, chỉ lặng lẽ rơi lệ.
Mấy người Từ Sơn Tùng đi theo, vẫn luôn giữ khoảng cách nhất định với tên to con kia. Thấy động tác của tên này, mấy người Từ Sơn Tùng càng thêm thấy lạnh.
Từ Sơn Tùng không dám nghĩ, nếu Minh Minh cũng bị đối xử như thế….Anh cảm thấy may mắn vì Kiều Hoa không đi cùng tới đây, bằng không, sợ là sau khi thấy được màn này….
Ngõ nhỏ rất dài, loằng ngoằng mấy vòng, càng đi vào sầu càng hẹp, cuối con hẻm là một ngôi nhà sụp xệ.
Hai bên tường cũ mọc đầy rêu xanh, ở những khe hở, mấy cây thường xuân không ngừng sinh sôi nảy nở, nhưng có lẽ vì ở đây không có nhiều ánh nắng mà làm cho khung cảnh trở thành một màu đen, càng nhìn càng đáng sợ.
Ở cuối con hẻm, mọi thứ đều rất yên tĩnh, ở góc tường âm u ngẫu nhiên thấy được nước vo gạo chảy ra. Bầu không khí vữa ẩm ướt vừa có mùi phân.
Đi thêm khoảng mười phút nữa, cuối cùng cũng tới nơi bọn bắt cóc giấu bọn trẻ.
Sau khi xác nhận địa điểm, Lệ Ngọc mang thêm một vài người anh em đến Cục Công an báo an, chỉ còn Từ Sơn Tùng và một hai người ở lại canh chừng.
Tốc độ Lệ Ngọc rất mau, không tới mười phút đã dẫn công an tới, thậm chí còn điều động thêm một chiếc ô tô!
Từ Sơn Tùng: ‘Tôi đi qua bên kia xem, bên đó còn một cái cửa sau, anh ở lại trấn bên này.”
Lệ Ngọc: “Được, đồng chí công an, phiền ngài cử mấy người đi ra canh cửa sau.”
Đồng chí công an dẫn đầu, vung tay lên nói: “Đi theo tôi.”
Bây giờ là thời điểm cơm chiều, trên nóc nhà khói bay lượn lờ.
Đại khái bởi vì muốn ăn cơm, nên người bên trong không quá nhiều, công an vây bên ngoài, chờ chuẩn bị kỹ lưỡng thì xong lên phá cửa. Năm phút sau.
“Không được nhúc nhích! Tất cả đứng yên!”
“Không được nhúc nhích -”
Một tiếng phanh cực lớn vang lên ~ Bên trong phòng truyền tới tiếng kêu cứu phá lẫn với tiếng khóc non nớt của bọn trẻ.
“Ô ô ô ~ Cứu mạng, cứu mạng, cứu mạng ~ Không muốn ở đây, cháu muốn mẹ, cháu muốn ba. Ô ô ô ~ Cứu mạng, mau cứu mạng ~”
Không nhìn thì không biết, vừa nhìn đã nhảy dựng, trong căn phòng nhỏ chật hẹp, tất cả đều là con nít! Bọn chúng ngồi thành một đoàn ở giữa phòng, cả người run bần bật, trên mặt đầy nước mắt.
Bởi vì cửa phòng mở ra quá đột ngột, mà bọn trẻ đã ở trong bóng tối quá lâu cho nên không thể thích ứng với ánh sáng ngay lập tức. Bọn trẻ không hẹn mà cùng nín khóc, nhắm mắt lại.
Đếm sơ có tầm 12 – 13 đứa trẻ, đều nằm trong độ tuổi đi học mẫu giáo, thậm chí còn có vài đứa trẻ nhỏ hơn.
Từ Sơn Tùng nôn nóng nhìn một vòng mấy đứa nhỏ, anh phát hiện một thân ảnh quen thuộc.
“Trần Bách Đào!”
Cậu bé ngẩng đầu, sau khi thấy rõ người tới thì kích động hô to: “Chú! Chú Từ! Ô ô ô ô ~ Chú Từ!”
Từ Sơn Tùng vừa nôn nóng vừa hưng phấn, tiến lên ôm lấy người, vỗ nhẹ để an ủi.
“Minh Minh đâu? Cháu có nhìn thấy Minh Minh nhà chú không?” Giọng nói không ngừng run rẩy.
Trần Bách Đào hít hít cái mũi, cậu bé tham lam ngửi lấy mùi hương khiến cậu bé an tâm trên người Từ Sơn Tùng, lắc đầu nói: “Không biết, cháu không biết Minh Minh ở chỗ nào! Cháu không nhìn thấy Minh Minh. Ô ô ô ~ Cháu muốn mẹ, cháu muốn ba ~ Chú Từ ~”
Vuốt v e để trấn an Trần Bách Đào, Từ Sơn Tùng vội vã quay đầu, không tin mà kêu: “Minh Minh! Minh Minh!”
Không có tiếng đáp lại, chỉ có âm thành rầu rĩ của bọn nhỏ. Công an đang trấn áp bọn buôn người, bọn chúng không ngừng xin tha….Có rất nhiều âm thanh, nhưng lại không có âm thanh mà anh muốn nghe.
Từ Sơn Tùng buông Trần Bách Đào xuống, tùy tiện túm lấy một tên buôn người, nện một quyền thật mạnh lên tên đó, mu bàn tay cũng nổi gân xanh, rít gào: “Minh Minh đâu? Con trai tao đâu?”