Đột nhiên, mũi ngửi được khét, ngay sau đó, Kiều Hoa bỗng nhiên nhớ tới gì đó, cô lập tức thanh tinh!
Không xong! Trước khi xem tivi cô có nấu một nồi nước sôi trên bếp! Nước đã sớm cạn!
Cô vội vàng đem Tiếu Tiếu đặt trên thảm.
Sốt ruột, hoảng hốt chạy vào phòng bếp, nước trong nồi đã cạn sạch, đáy nồi đen thui, bên trong cơ hồ còn cháy thành than cốc, còn nấu thêm chút nữa nồi cũng bị lũng luôn!
Mở vòi nước lấy một ca nước lớn, vội vàng đổ vào nồi.
Xèo ~ một tiếng vang thật lớn, khói bốc lên dày đặt, hun đến độ Kiều Hoa vừa ho khan vừa chui ra khỏi phòng bếp.
Ở ngoài cửa, truyền tới thanh âm mở khóa.
Cửa mở ra, ba cặp mặt nhìn nhau, mắt to trừng mắt nhỏ.
Kiều Minh thấy phía sau mẹ khói mù mịt, nha một tiếng, rồi chạy tới, “Mẹ! Mẹ làm cái gì vậy ạ, thật nhiều khói!”
Ngửi được mùi khét, Từ Sơn Tùng chạy nhanh tới, liếc nhìn phòng bếp, rồi nhìn về Kiều Hoa: “Sao nhiều khói thế, em đốt cái gì à?”
Thở dài, đem ca nước buông ra, Kiều Hoa đi đến phòng khách, đem Tiếu Tiếu từ thảm bế lên, vỗ nhẹ cô nhóc, cúi người hôn lên khuôn mặt nhỏ, sau đó đem chuyện đã xảy ra kể cho hai ba con này nghe.
Nghe xong, Kiều Minh kinh ngạc mở lớn miệng, nhìn về phía em gái trong n.g.ự.c mẹ.
Hàng lòng mày Từ Sơn Tùng nhíu chặt lại, đem con gái và vợ ôm vào lòng.
“Nguy hiểm quá, nếu em không nhớ tới, thời tiết nóng thế này, dễ dàng bị hỏa hoạn.”
“Aizzz, đúng vậy, một lần mang thai ngốc ba năm, bây giờ em mới bao nhiêu tuổi trí nhớ đã không tốt rồi.” Cũng may không có tổn thất gì lớn. Lần này, tường gần bếp đã bị thiêu đen thành một mảng, lòng cô đã muốn ta nát rồi a….thật đau lòng quá.
Từ lúc cháy nồi đến giờ, cô nhóc vẫn chưa ngủ lại, lúc này lần nữa được mẹ ôm, cô nhóc giơ tay lên quơ loạn, miệng không ngừng kêu a a.
Kiều Hoa vén áo lên, Tiếu Tiếu thập phần sảng khoái mà uống sữa, không có từ chối như khi nãy nữa.
Ăn xong, không đến hai phút đã lâm vào mộng đẹp, miệng nhỏ chu lên, còn hơi cười cười, phảng phất như an ủi mẹ đừng sợ.
Trời ơi ~ Cái này quá kỳ ảo rồi? Không thể tin được.
“Sơn Tùng, Tiếu Tiếu nhà chúng ta đúng là phúc tinh a, tới để bảo ân đi!”
Nghe xong toàn bộ, lại nhìn phản ứng của con gái, Từ Sơn Tùng cũng cảm thấy không thể tưởng tượng được.
Thật sự là quá mơ hồ, cô nhóc đang ngủ ngon đột ngột tỉnh giấc, không ăn không khóc, chỉ lăn lộn, sau đó lại giúp nhà tránh được một cơn hỏa hoạn! “Phúc tinh?” Kiều Minh giống như biết ý nghĩa của từ này, chính là ngôi sao có phúc khí đi?
Mẹ nói em gái là phúc tinh, chính là nói em gái là ngôi sao may mắn nhỏ.
“Vậy mẹ ơi, Minh Minh tính là cái gì?” Em gái là ngôi sao vậy nhóc là cái gì mới được.
“Minh Minh a? Minh Minh là….” Kiều Hoa vắt óc một hồi, nói: “Minh Minh là manh tinh!”
“Manh tinh là gì vậy mẹ?”
“Manh tinh a, manh tính chính là đáng yêu nhất, chọc cho mọi người đều yêu thích, mọi người đều yêu Minh Minh.”
“Mẹ ơi, con chính là manh tinh! Con cũng thích phúc tinh! Nhà chúng ta hiện tại có rất nhiều ngôi sao nha!”
“Đúng vậy, nhà chúng ta có hai bảo bối ~”
“Hì hì ~”
Vạn vật đều có linh, Kiều Minh và Tiếu Tiếu đều là quà tặng mà ông trời tặng cho hai vợ chồng!
=============
Giữa tháng chín, rốt cuộc Tiếu Tiếu cũng đã đầy tháng!
Hai vợ chồng Kiều Hoa đã bàn qua, sẽ làm tiệc đầy tháng của bảo bối vào cuối tuần.
Bé con đã ra tháng, Kiều Hoa cũng hết ở cữ, được tự do hoạt đồng, cái này làm cho Kiều Hoa mừng như điên.
Cô được giải phóng rồi!
Buổi sáng thứ tư, khi tỉnh dậy, cho con gái ăn là việc đầu tiên phải làm. Từ Sơn Tùng giãy giụa muốn rời giường nấu bữa sáng cho một lớn một nhỏ, nhưng bị Kiều Hoa đè lại.
“Đừng nhúc nhích, hôm nay để em làm đi, anh nghỉ ngơi nhiều một chút.” Giọng nói miễn bàn có bao nhiêu ôn nhu, cuối người, hôn lên trán chồng, “Gần đây anh mệt mỏi nhiều rồi, nghỉ ngơi một chút đi.”
Có những lời này của Kiều Hoa, mọi vất vả đều biến thành hư vô.
“Cảm ơn vợ.”
Hơn nữa năm rồi chưa nấu cơm, Kiều Hoa có chút không quen tay, nấu cháo gạo kê bí đỏ thì bị loãng như bí không nhừ, xào rau thì cọng rau khô cứng….
Để cho Từ Sơn Tùng nấu ăn mãi, tay nghề cô cũng bị lụt rồi.
Cũng may chồng và con trai đều nể tình khen tay nghề của cô tốt, lúc này trong lòng Kiều Hoa mới dễ chịu một chút.
Cơm sáng thôi thì ăn tạm đỡ, giữa trưa vẫn đề chồng làm cơm đi.