Này không phải là đột nhiên bỏ chạy mà đã sớm có âm mưu. Bởi vì ngoài mặc thì có vẻ như Kim Tường là công ty hoàn hảo nhưng thật ra bên trong đã sớm rối tinh rối nùi, nhưng vẫn luôn bị Kim Minh Xiển ép xuống, thẳng cho đến khi hắn ta bỏ trốn, mọi người phát hiện…..
Thời gian đầu khi Kim Minh Xiển mới bỏ trốn, đó là khoảng thời gian đầy gian nan của người nhà họ Kim, bọn họ phải thắt lưng buộc bụng, thời thơ ấu Kim Ngọc Trân cũng những người bình thường khác, đời sống vật chất thiếu thốn đủ đường. Thẳng cho đến khi cải cách mở cửa, ba của Kim Ngọc Trân và hai bác cùng nhau hợp lực, đông sơn tái khởi, mười năm ngắn ngủi, lần nữa đưa Kim Tường quay lại thời kỳ hoàng kim.
Đương nhiên, thời gian trước cải cách, ba anh em nhà Kim gia cũng lén đầu cơ trục lợi, cho nên sau khi cải cách mở cửa, chỉ sau một khoảng thời gian ngắn bọn họ đã có thể khuếch trương.
Tóm lại, người Kim gian ghét nhất chính là “con riêng”, Lưu Hiểu Hồng ở bên ngoài bao dưỡng nhân tình người nhà họ Kim nể mặt hai đứa con nhỏ của hai người vẫn có thể mắt nhắm mắt mở cho qua, không ly hôn với ông ta, cũng cho ông ta cơ hội cuối cùng.
Nhưng một khi chuyện có con riêng bên ngoài bị người nhà họ Kim biết được, bọn họ liền không quan tâm hai đứa nhỏ cần ba không, cho dù Kim Ngọc Trân không muốn ly hôn, mấy chú mấy bác cũng ép Kim Ngọc Trân ly hôn.
Mà hiện tại, Kim Ngọc Trân cũng đã có suy nghĩ sẽ ly hôn với ông ta rồi.
Bên này, Lưu Hiểu Hồng càng không cho Kim Ngọc Trân càng muốn mở băng dính trên miệng của Tần Tiểu Mạn.
Tần Tiểu Mạn nhất định còn biết bí mật gì đó mà Lưu Hiểu Hồng sợ hãi, bà ta nhất định phải nghe được! Để bà ta xem tên cẩu nam nhân này còn gạt bà ta chuyện gì nữa!
Nhưng lực đạo giữa nam và nữ khác nhau, cho dù Kim Ngọc Trân có muốn thoát thế nào thì vẫn không thoát được, bị Lưu Hiểu Hồng túm tay kéo lên lầu.
Bên này, Từ Sơn Tùng nhân lúc hai người đang lôi kéo, nhanh chóng cởi bỏ băng dán trên miệng Tần Tiểu Mạn.
Sau đó, chim chóc trên cây bị tiếng hét của Tần Tiểu Mạn làm cho kinh hãi mà bay tán loạn.
“A a ~ Lưu Hiểu Hồng! Ông dám đánh tối! Ông dám đánh tôi! Ông cũng dám đánh tôi a! Lưu Hiểu Hồng! Hỗn đản, súc sinh, đồ chó, tôi muốn g.i.ế.c ông!!!”
Từ Sơn Tùng theo bản năng nhìn bốn phía xung quanh, quả nhiên động tĩnh bên này quá lớn đã thu hút ánh mắt của vài người.
Anh lập tức nhích đứng trước mặt Tần Tiểu Mạn, ngăn cho người khác thấy thân thể cô ta, không để cho người ta chú ý tới tay chân bị quấn kia, bằng không người ta sẽ hiểu lắm bên này đang khinh dễ đồng chí nữ.
‘Chị Kim! Sao chị còn chưa cùng tên súc sinh này hôn a! Ông ta không chỉ có bao nuôi tình nhân mà còn có con riêng! Ông ta cùng tiểu tam sinh ra đứa con trai!” “Mẹ mày!” Lưu Hiểu Hồng khó thở, cầm đại cục đá ven đường đập lên mặt cô ta.
Sườn mặt Tần Tiểu Mạn lập tức “Máu huyết mơ hồ.”
Tê ~ Đến Từ Sơn Tùng còn thấy “không đành lòng”….
Mặc kệ như thế nào, cũng coi như hai người này tự làm tự chịu, xem chó cắn nhau thật thú vị.
“A ~”
“Hỗn đản! Hỗn đản! Ông dám đánh mặt tôi, tôi g.i.ế.c ông! Tôi muốn g.i.ế.c ông! Súc sinh! Lưu Hiểu Hồng ông là cái đồ súc sinh —!”
Lưu Hiểu Hồng đập nơi nào chả được, cố tình đập lên khuôn mặt mà Tần Tiểu Mạn vẫn lấy làm tự hào!
Nếu không phải bị bó tay bó chân, Từ Sơn Tùng không hề bất ngờ nếu cô ta nhảy dựng lên g.i.ế.c c.h.ế.t Lưu Hiểu Hồng.
Bị chửi có là gì, bị đánh có là gì, chỉ cần vượt qua kiếp nạn này, Tần Tiểu Mạn nhất định sẽ cao chạy xa bay đến nơi không ai có thể tìm thấy. Chỉ cần mặt mũi cô ta vẫn còn dùng được, cô ta vĩnh viễn sẽ không phải sầu lo về chuyện tiền bạc.
Nhưng hiện tại, tên súc sinh Lưu Hiểu Hồng này lại cư nhiên dùng đá đập mặt cô ta!
Màu — Máu theo thái dương chảy xuống, tâm Tần Tiểu Mạn như cho tàn, sự nóng rát trên mặt nói cho cô ta biết rằng mặt cô ta nhất định đã xảy ra vấn đề.
Xong rồi, hết thảy đều xong rồi…….
Kim Ngọc Trân bị hoảng sợ, Lưu Hiểu Hồng từ trước đến nay đều xuất hiện trước mặt bà ta với dáng vẻ ôn hòa, săn sóc. Tuy rằng ông ta ở bên ngoài bao dưỡng tình nhân, nhưng về nhà ông ta coi bà ta như mạng, bà ta chỗ nào thấy được cảnh thô bạo như thế của chồng mình.
Hơn hai mươi năm làm vợ chồng, người thân cận bên gối không ngừng thay đổi, bà ta thật sự không còn nhận ra bộ dạng ban đầu của chồng mình nữa.
Đáng sợ, thật đáng sợ.