Cùng với thời gian, tivi màu bắt đầu được phổ biến với người dân hơn, giá cả cũng “bình dân” hơn.
Hiện tại đã có phiếu tivi, một phiếu là hai trăm đồng, có phiếu là có thể mua tivi mày, đương nhiên còn phải trả thêm hai ngàn nữa!
Tuy là mắc như thế, nhưng ngày tivi ra mắt, bách hóa đã xếp một hàng dài người chờ để mua!
Kiều Hoa biết được chuyện này là nhờ chị Lý, chiều hôm đó cô nhanh chóng nói với Từ Sơn Tùng.
Nghĩ nghĩ, cuối cùng Từ Sơn Tùng bỏ 30 đồng nhờ người xếp hàng hộ mình.
Mất một buổi sáng mới mua được, nghe người xếp hàng nói, không đến hai ngày tivi đã bán hết!
Mua được tivi liền đem về nhà mới, lúc mở tivi ra, Kiều Minh cực kỳ kích động, cậu nhóc lộc cộc chạy lên tầng tìm Lý Gia Hào.
“Anh Gia Hào! Anh Gia Hào! Mau mở cửa a, em muốn nói với anh chuyện này!”
Lý Gia Hào chạy bình bịch ra cửa, tò mò nhìn anh em tốt của mình, “Có chuyện gì vậy Kiều Minh?”
“Anh Gia Hào!” Kiều Minh hưng phấn nắm lấy tay Lý Gia Hào, nhảy dựng lên, “Nhà em hiện tại cũng có tivi màu rồi! Về sau anh tới nhà em xem cũng xem được phim màu như ở nhà anh rồi! Rất đẹp nha!”
“Oa ~ Nhà em cũng mua rồi sao? Vậy sau này nhà anh không còn độc nhất vô nhị nữa rồi.” Lý Gia Hào thở dài, nhìn nụ cười trên mặt bạn mình, bỗng nhiên cơn muộn phiền liên tiêu tan, “Như vậy cũng tốt, sau này mỗi ngày em đều có thể coi tivi màu rồi. Phim màu xem đẹp hơn phim trắng đen nhiều.”
“ Ân, em xuống xem tivi đây, bái bai anh Gia Hào!”
“Tạm biệt Kiều Minh!”
Sau khi mua tivi màu về, tivi trắng đen liền trở thành hàng second – hand, Kiều Hoa bớt 40% rồi bán cho Ngô Quế Phương.
Mấy đứa nhỏ ở đại tạp viện hao hứng không thôi, rốt cuộc bọn nhóc cũng có thể xem tivi rồi! Rốt cuộc không cần phải qua nhà Triệu Quỳ Hoa nữa rồi!
Nhưng mà tivi trong nhà Triệu Quỳ Hoa là tivi màu thôi
Mua xong tivi, hành vi điên cuồng mua sắm của Kiều Hoa và Từ Sơn Tùng vẫn chưa dừng lại.
Bớt chút thời gian dẫn hai đứa nhỏ đi dạo bạch hóa, mua thêm một cái máy giặt hết 3500. Còn thêm một cái tủ lạnh 1500. Hơn nữa Kiều Hoa còn mua thêm một máy chụp ảnh hết 400 đồng. Cái này không phải là nhu yếu phẩm nhưng Kiều Hoa muốn mua vì để chụp hình cho hai bảo bối nhà mình. Chụp những bức ảnh lưu giữ tuổi thơ, sau này cũng có để xem lại nha!
Dù sao trong nhà cũng không thiếu tiền, 400 đồng này có giá trị nha.
Nửa tháng tiêu hơn 5000 ngàn, còn thêm chiếc xe máy hết 4000 nữa, một tháng tiêu gần 1 vạn!
Số tiền này một nhà bình thường phải tích cóp hai ba năm mới đủ, nhà bọn họ một tháng đã tiêu hết, cũng thật giàu.
Nhưng mà ngẫm lại cũng không tính là cái gì, dù sao thì hai năm trước hai người đã mua được nhà.
Trừ bỏ tiêu tiền, việc của Tử Tinh Đình và An Tiếu cũng không hề nhàn, hai vợ chồng Từ Sơn Tùng cũng không ngừng kiếm tiền lại.
Đơn đặt hàng 6000, rồi lại thêm đơn nhỏ 8000 cứ liên tục về. Doanh thu của Tử Tinh Đình tháng này cũng đã lên tới 1 vạn.
Tiền kiếm được càng nhiều, dần dần Kiều Hoa cảm thấy tiêu như vậy không đã ghiền, cô lại lôi kéo Từ Sơn Tùng đi xem nhà.
Cuối cùng cũng chọn được một căn nhà cũ nằm trên con đường trung tâm thành phố. Căn nhà gồm hai lầu, lầu dưới là cửa hàng, lầu trên là khu vực nhà ở, sau này cũng có thể biến thành cửa hàng, làm thành nhà ăn hoặc là cửa hàng bán quần áo, hơn nữa ở trên tầng hai còn có cửa sổ sát đất trong rất thơ.
Căn nhà này nằm trên đoạn đường tốt, tương lai nhà nước có thể trở thành con đường chính của thành phố, bây giờ mua chắc chắn sẽ không lỗ.
Nhà hai tầng rộng tầm 300 mét vuông, giá tám vạn sáu!
Rốt cuộc lúc trả tiền Kiều Hoa cũng đã cảm thấy đau lầu, nhưng ngẫm lại tương lai nhà này sẽ tăng gấp máy lần……Trái tim vừa nhảy thình thịch lại bình tĩnh.
Mỗi ngày trôi qua càng có hy vọng, mục tiêu tiếp theo của Kiều Hoa là mua ô tô!
Hiện tại tiền tiết kiệm của bọn họ cũng có thể mua được ô tô trong nước. Nhưng xưởng An Tiếu bên này vừa mới mở, còn chưa ổn định, phải mua máy móc, vải dệt, trả lương cho công nhân…. Ở thời điểm hiện tại phải dùng rất nhiều cho nên phải để lại tiền mặt phòng ngừa.
Hơn nữa, ở thập niên 80 ô tô mắc nhưng không tốt như ở thập niên 90, càng đừng nói đến những năm ở thế kỷ 21. Ô tô là vật dễ mất giá, càng dùng càng mất giá, cho dù hiện tại đã là cuối năm 86 nhưng thị trường ô tô còn phát triển hơn nữa, cho nên Kiều Hoa cảm thấy mua bây giờ không lời. Vì vậy, Kiều Hoa quyết định sẽ không mua, để mấy năm nữa rồi mua.
Đã đặt ra mục tiêu xong, lại đặt ra câu hỏi phải kiếm càng nhiều tiền hơn nữa bằng cách nào.
Xưởng An Tiếu của Từ Sơn Tùng ngày ngày chạy đơn hàng, bên Tử Tinh Đình tiền lời cũng khá quan, nhưng hiện tại cũng chỉ có một cửa hàng mặt tiền, Kiều Hoa muốn ở toàn bộ Lê An đều có cửa hàng của Tử Tinh Đình.
Tử Tinh Đình đã có danh tiếng, dù gì thời này cũng không giống hai ba mươi năm sau, có được danh tiếng rất là khó. Nếu chỉ có một cửa hàng ở gần bách hóa thì chưa chắc đã tiếp cận được hết với người dân, dù gì thì đâu phải ai cũng đi dạo bách hóa, những người ở xa đâu thể chỉ vì mua một hai món đồ mà chạy tới đây, có đúng không?
Cho nên cần mở thêm những cửa hàng khác ở những địa bàn trên thành phố là cần thiết.