Đối với Thời Khanh Lạc, người trong thôn cũng có ấn tượng rất tốt.
Đặc biệt là mấy ngày nay bán đậu phụ kiếm được tiền, trong miệng người trong thôn toàn lời nói tốt về nàng.
Bên kia, Tiêu Hàn Tranh kéo Thời Khanh Lạc vào nhà tộc trưởng.
Tộc trưởng mỉm cười để tức phụ bưng trà cho hai người.
Nhìn Tiêu Hàn Tranh đã hồi phục sức khỏe, ông ấy rất vui mừng.
Quan tâm hỏi: “Tiếp theo ngươi dự định làm gì?”
Tiêu Hàn Tranh cười đáp: “Ta muốn đến học đường ở huyện tiếp tục học, một năm sau sẽ đi thử sức.”
Tộc trưởng coi trọng Tiêu Hàn Tranh, “Cái này ta ủng hộ.”
“Ngươi đến học đường ở huyện, ta và tộc lão khác sẽ chăm sóc người nhà ngươi.”
Lúc trước Tiêu gia bọn họ cũng từng thăng tiến sĩ làm quan, chỉ tiếc sau khi triều đại mới thành lập, chỉ còn hai người Đồng sinh với Tú tài là Tiêu Hàn Tranh.
Hai Đồng sinh kia thì chỉ biết chơi, trái lại tiềm năng của Tiêu Hàn Tranh lại vô hạn.
Tiêu Hàn Tranh cười nói lời cám ơn, “Đa tạ tộc trưởng chiếu cố, tương lai Hàn Tranh có thể đi lên, nhất định ghi nhớ ơn của mọi người, báo ơn Tiêu gia.”
So với nhiều thôn khác, Tiêu gia của thôn Hạ Khê bọn họ rất tốt.
Đổi thành tộc trưởng và lí chính của thôn bên cạnh, ngại địa vị của phụ thân hắn, không bài xích một nhà hắn thì đã tốt lắm rồi, chứ đừng nói đến chuyện chiếu cố.
Tộc trưởng cười tươi nói: “Ngươi có tâm là được.”
Ông ấy cũng không giả mù sa sương nói tương lai Tiêu Hàn Tranh có địa vị cao, không cần giúp đỡ Tiêu gia.
Sở dĩ chăm sóc gia đình của Tiêu Hàn Tranh, ngoại trừ việc rất thích tiểu bối này, là người cùng thôn ra quan trọng nhất chính là tiềm năng của hắn.
Tương lai có khả năng dẫn dắt Tiêu gia trở nên tốt hơn.
Ngồi hàn huyên mấy câu, Tiêu Hàn Tranh nói: “Tộc trưởng, hôm nay chúng ta tới là để mua đất.”
Tộc trưởng ngơ người: “Mua đất? Không lẽ ngươi muốn mua đất của nhà cũ Tiêu gia kia? Nếu vậy thì ta khuyên các ngươi đừng mua.”
Đối với việc này ông ấy không tán thành. Người nhà cũ kia rất khó ứng phó, mua đất xong, nếu như đối phương muốn về lại thôn, thì không biết sẽ làm loạn như nào.
Trong lòng Tiêu Hàn Tranh cảm thấy ấm áp, trước hay sau tộc trưởng vẫn luôn đối xử rất tốt với hắn, đổi thành người khác sẽ không có ý kiến dứt khoát như vậy.
Hắn cười đáp: “Không phải, chúng ta muốn mua miếng đất rừng trúc bên cạnh sông, thêm cả tòa núi hoang ở mặt sau đó nữa.”
Tộc trưởng cảm thấy có chút kì lạ,”Các ngươi mua núi đó làm gì? Ở đó chỉ thích hợp trồng trúc, không thể canh tác thành đất trồng.”
Tiêu Hàn Tranh thành thật nói: “Chúng ta mua để xây nhà mới.”
Tộc trưởng suy nghĩ nói: “Tuy nói núi kia không có tác dụng gì lớn, nhưng nếu các người muốn mua, ít nhất cũng cần ba đến bốn mươi lượng bạc.”
Tuy đó là núi không có chủ, nhưng muốn mua cũng phải đến huyện nha xử lý khế đất.
Ông ta không nghĩ rằng nhà Tiêu Hàn Tranh mới buôn bán đậu phụ một thời gian ngắn, đã có nhiều bạc mua đất xây nhà như vậy.
Tiêu Hàn Tranh nói thật: “Ngô gia nhìn trúng đồ của sư phụ tức phụ ta để lại, ra 600 lượng bạc để mua, cho nên hiện giờ trong tay chúng ta có đủ bạc.”
Với tính khí của Ngô gia, việc này cũng không giấu được.
Thời lão tứ giao quả cầu đen đi, ít nhiều gì Ngô gia cũng sẽ tung tin việc đưa bọn họ 600 lượng, để người khác biết đến họ.
Chi bằng để bọn họ tự nói ra, đồng thời để mọi người hiểu bạc này đến từ đâu.
Tộc trưởng không khỏi kinh ngạc, không ngờ trong tay phu thê Tiêu Hàn Tranh còn có thứ đáng tiền như vậy.
“Nếu thế thì không thành vấn đề, ngày mai ta giúp ngươi hỏi, có câu trả lời sẽ nói ngươi sau.”
Thật ra căn nhà đang ở đã rất cũ nát rồi, xây nhà mới cũng tốt.
Tiêu Hàn Tranh cười cảm tạ: “Làm phiền ông Tộc trưởng rồi!”
Bên khác, Ngô gia từ chỗ Thời lão tứ đã lấy được 6 quả cầu đen.
Bọn họ đối với Thời lão tứ rất khách khí, còn đưa vải bố không dùng đến cho gã mang đi.
Sau khi gã rời đi, Ngô gia chủ và Ngô đại thiếu gia gọi lão ma ma tới.
“Ngươi xem, đây có phải là quả cầu đen mà hồi trước Thời Khanh Lạc dùng để uy h.i.ế.p các ngươi không?”
Lão ma ma tiến tới coi kỹ: “Đúng, chính là cái này ạ.”
Ngô đại thiếu gia lên tiếng: “Phụ thân, chúng ta thử uy lực của nó thửxđi.”
Ngô gia chủ gật đầu,”Được, bây giờ thử ngay.”
Dù gì thì họ cũng chưa được tận mắt thấy qua, cho nên phải kiểm chứng trước, sau đó mới quyết định có nên tìm người mua bán món đồ này không.
Ba người đi tới một hoa viên hẻo lánh ở hậu viện.
Lão ma ma chỉ vào sợi dây nối vào quả cầu đen: “Lão nô thấy nha đầu đó dùng lửa đốt ở đây, sau đó lập tức ném ra tiếng nổ vang lên .”
Ngô gia chủ và Ngô đại thiếu gia đều sợ mất mạng, thế là kêu một gã sai vặt đến thử.
Gã sai vặt đốt cháy sợi dây, lập tức ném ra chỗ đất trống ở xa.
“Đùng!” Một tiếng nổ lớn vang lên.
Đất bị nổ văng lên.
Ngô gia chủ cũng bị tiếng nổ làm giật mình.
Quay đầu hỏi lão ma ma: “Là uy lực như này hả? Nghe cũng rất dọa người.”
Lão ma ma gật đầu: “Chính là như thế, rất dọa người.”
Không khác với thanh âm nổ lớn lúc trước bà ta nghe ở Thời gia.
Còn uy lực thì, có lẽ là giống nhau?
Lúc đó bà ta bị dọa sợ, cũng không để ý lắm.