Cực khổ một ngày, Đình Uý cũng không khách khí, dẫn đầu nhận lấy hầu bao: “Được, mong sau này Tiêu tướng quân quản gia quyến tốt một chút.”
Tiêu Nguyên Thạch giơ tay chắp một cái: “Ta biết rồi!”
Sau khi tiễn đám người Đình Uý đi, lão thái thái liền nhìn chòng chọc vào quản gia đang chuyển những rương tiền bạc về lại nhà kho.
Còn ép Cát Xuân Như mang sổ sách thật của nhà kho giao cho bà ta.
Bây giờ Cát Xuân Như cũng không có cách, chỉ có thể giao sổ sách ra.
Sau này định âm thầm nghĩ cách, đối phó những người này.
Sau khi trở về, Cát Xuân Như càng nghĩ càng giận, vốn dĩ trước đó bị lão thái thái sai bảo đến mệt rồi, liền viện cớ bị bệnh, cơm tối không đến chăm sóc lão thái thái.
Lần này Tiêu lão thái lại không nhất quyết kêu người đến.
Bây giờ còn chưa đâu vào đâu.
Tiêu Nguyên Thạch và Cát Xuân Như còn tưởng rằng chuyện này sẽ chấm dứt ở đây, phủ Tướng quân cũng có thể yên tĩnh lại.
Ai ngờ ngày thứ hai, người cũ Tiêu gia lại ồn ào.
Buổi sáng lão thái thái và lão thái thái nhà đối diện đi ra ngoài, cũng làm cho Tiêu Nguyên Thạch thở phào nhẹ nhõm, tưởng rằng tạm thời bà ta sẽ không náo loạn nữa.
Ai mà biết mới vừa bãi triều không bao lâu, quản gia trong phủ tới báo đám người lão thái thái chạy đến thư viện Kinh đô bên ngoài ồn ào.
Lúc lâm triều, quả nhiên ông ta bị tố một trận.
Còn phải nén giận bị hoàng đế trách mắng một trận.
Nghe quản gia nói, đột nhiên có loại cảm giác muốn ngất tại chỗ.
Ông ta cắn răng nghiến lợi nói: “Bọn họ lại ồn ào cái gì?”
Quản gia nói thật: “Lão thái thái nói tiểu công tử nhân phẩm kém, chống đối bất kính còn đánh trưởng bối, không xứng học ở học viện Kinh đô.”
“Đám người Đại gia vẫn còn thương tích bị đánh hôm qua, cũng đi theo ầm ĩ, nói bị tiểu công tử đánh, muốn học viện đưa ra một câu trả lời hợp lý.”
Tiêu Nguyên Thạch thật muốn phát điên lên rồi: “Kết quả thì sao?”
“Học viện bên kia bảo đám người lão thái thái về trước, bọn họ sẽ phái người điều tra.”
“Đám người lão thái thái không muốn, lão thái thái còn dẫn hai vị phu nhân khóc lóc om sòm ở trước cửa thư viện, nói bị ức h.i.ế.p chết.”
“Nếu học viện Kinh đô không trừng phạt tiểu công tử thì các nàng sẽ dùng dây thừng treo cổ c.h.ế.t ở cửa học viện.”
Tiêu Nguyên Thạch: “…” Lại là thủ đoạn này.
Quản gia dè dặt nói: “Học viện bên kia tra được, chuyện xảy ra ở phủ Tướng quân vào hôm qua, cùng với chuyện người của Kinh đô Phủ doãn ở sân của tiểu công tử, lục soát tiền bạc bị mất ở nhà kho.”
“Cho nên học viện bên kia lấy lý do tiểu công tử bất kính đánh trưởng bối, đức hạnh không đứng đắn mà đuổi học rồi.”
“Phù!” Tiêu Nguyên Thạch chỉ cảm thấy n.g.ự.c ngòn ngọt, không nhịn được tức giận phun một búng m.á.u ra ngoài.
“Bọn họ chính là tới để khắc ta, không hại c.h.ế.t ta không vui vẻ.”
Ông ta thật muốn tức c.h.ế.t rồi.
Mặc dù thất vọng với tiểu cữu tử, nhưng cũng chưa đến nỗi muốn vứt bỏ.
Để cho tiểu cữu tử vào học viện Kinh đô mà ông ta phải tốn không ít tiền, góp không ít ân huệ mới làm thành.
Đúng lúc tiểu cữu tử lại có một ít danh tiếng, võ nghệ cũng là đích thân ông ta dạy, chỉ cần có thể tiếp tục, chức Võ trạng nguyên của năm sau sẽ không phải vấn đề gì quá lớn.
Bây giờ tất cả đều bị những kẻ vô liêm sỉ của nhà cũ phá hủy, ông ta làm sao có thể không tức hộc m.á.u chứ.
Tiêu Nguyên Thạch bị tức hộc máu.
Cát Xuân Như đang đau đầu nằm ở trên giường nghe xong việc này, trực tiếp tức đến hôn mê bất tỉnh.
Chờ sau khi tỉnh lại, thật sự bị bệnh.
Nhưng còn phải bò dậy, ổn định Cát Xuân Nghĩa – người giống như một con sư tử nhỏ hung bạo, muốn dùng kiếm c.h.é.m c.h.ế.t người Tiêu gia.
Nàng ta ôm đệ đệ, khóc ròng nói: “Đừng xúc động, tính mạng bọn họ nơi nào đáng giá bằng tính mạng của đệ.”
“Trước hết hãy nhịn một chút, tỷ nhất định sẽ không làm cho bọn họ sống dễ chịu.”
Nàng ta cũng hận không thể g.i.ế.c c.h.ế.t những người đó, nhưng bây giờ còn chưa được.
Những người đó quá ác độc, thế nhưng hủy hoại tiền đồ tương lai của đệ đệ nàng ta.
Nàng ta nhất định sẽ không bỏ qua.
Cát Xuân Nghĩa suy sụp, “Bọn họ thật quá đáng, bọn họ làm cho đệ bị thư viện khai trừ.”
“Như vậy về sau đệ ở kinh đô còn lăn lộn như thế nào? Đệ còn thi Võ Trạng Nguyên như thế nào?”
Vốn dĩ tương lai của hắn ta rất sáng lạn, hiện tại hoàn toàn hắc ám.
Nhưng tỷ tỷ nói rất đúng, nếu hắn ta g.i.ế.c những người đó, còn phải bồi mạng theo.
Hắn ta không nỡ c.h.ế.t đi.
Cát Xuân Như nhịn không được an ủi: “Không có việc gì, tỷ bảo tỷ phu đệ, sắp sắp xếp đệ vào quân rèn luyện một phen.”
“Vài năm sau đệ lại trở về, lại bảo chàng ấy nghĩ cách cho đệ vào Binh bộ, tiền đồ vẫn sẽ sáng lạn.”
“Lại thêm mấy năm, lúc ấy chuyện này cũng sẽ không có quá nhiều ảnh hưởng, rất nhiều người đều sẽ quên.”
Đây cũng là tự an ủi bản thân, nếu đệ đệ vẫn luôn không ngóc đầu lên được, tất nhiên sẽ không có ảnh hưởng quá lớn.
Nhưng một khi làm quan, chắc chắn sẽ có người lấy sự việc hôm nay ra để công kích, nói đệ đệ phẩm hạnh không hợp, còn bị học viện khai trừ ra.
Nhưng chuyện này tuyệt đối không thể nói ra, nếu không đệ đệ sẽ phát cuồng, nàng ta chỉ có thể một mình chịu đựng.
Đến lúc đó nàng ta sẽ nghĩ cách, cứu lại thanh danh của đệ đệ.
“Chỉ cần đệ có chiến công, hoặc là ở nơi nào lập được công lao, những việc này hoàn toàn không ảnh hưởng đến toàn cục.”
Nàng ta cổ vũ đệ đệ: “Bọn họ càng làm như vậy, đệ càng không thể từ bỏ chính mình, chúng ta phải báo thù.”
Cát Xuân Nghĩa hận đến nghiến răng nghiến lợi: “Được, đệ nghe tỷ tỷ.”
Cũng chỉ có tỷ tỷ mới có thể che chở hắn ta, hiện tại hắn ta cũng đã có oán hận với Tiêu Nguyên Thạch.
Đám người lão thái thái thành công làm học viện khai trừ Cát Xuân Nghĩa, vô cùng vui mừng.
Tiêu đại lang cảm thấy hả giận nhất, “Hừ, lần này xem tiểu súc sinh kia còn kiêu ngạo như thế nào.”
Tiền đồ của súc sinh kia xong rồi, về sau tài nguyên của tướng quân phủ nên đặt trên người gã.
Thời Khanh Lạc nói rất đúng, dựa vào cái gì một cái dã tiểu tử có thể đoạt đồ vật của gã, nên trừng trị một phen.
Nếu như gã được nhị thúc trọng điểm bồi dưỡng, gã tuyệt đối có thể nổi tiếng lợi hại hơn súc sinh kia.