Sau khi thân tín rời đi, Tiêu Nguyên Thạch nhìn nữ tử kia. Ông ta phân phó: “Qua đoạn thời gian, ngươi cũng đi theo đi.”
Dù có đưa những người ở quê này đi, cũng phải nhìn chằm chằm bọn họ.
Đặc biệt phòng ngừa bọn họ và đứa con dâu kia thông đồng với nhau.
Nữ tử không nhịn được hỏi: “Đệ đệ của nô tỳ đâu?”
Cát Xuân Như mở miệng trả lời: “Đệ đệ của ngươi đã được ta an bài tới cửa ông tag làm quản sự, ngươi có thể tới đó nhìn thử.”
Nữ tử này là nàng ta tìm tới.
Nàng ta là nhìn trúng tỷ đệ tình thâm, nương tựa lẫn nhau mà sống của bọn họ. Nàng ta uy h.i.ế.p đệ đệ để nữ tử này làm việc, dùng rất tốt.
Mấu chốt lúc trước vì sinh tồn, nữ tự này kinh doanh xác thịt, còn bị lây bệnh.
Đối với những người bên nhà cũ, nàng ta hận không tả được.
Nếu bọn họ huỷ hoại tiền đồ đệ đệ của nàng ta, đời này Tiêu đại lang cũng đừng nghĩ đến chuyện có con, cũng đừng nghĩ đến việc về sau lấy tức phụ khác sanh hài tử. Đoạn tử tuyệt tôn đi.
Nữ tử vừa nghe được những lời này, nhẹ nhàng thở ra.
“Được, nô tỳ sẽ đi theo bọn họ.”
Bệnh của nàng ta không cứu chữa được, sống không còn bao lâu, chỉ mong trước khi c.h.ế.t giúp được cho đệ đệ vững chắc được bước chân.
Đúng lúc này, một thân tín của Tiêu Nguyên Thạch đi đến.
Tiêu Nguyên Thạch xua xua tay với nữ tử.
“Ngươi lui xuống đi”
Nữ tử lập tức lui ra ngoài.
Tên thân tín kia lập tức tiến lên cung kính bẩm báo, “Chủ tử, đã tra ra được.”
“Phương pháp làm xi măng, là do nhi tử ngài thông qua vị công tử Mạc gia dâng lên.”
Lúc trước Tiêu Nguyên Thạch bị đám nhà cũ kia làm phiền, cũng ít chú ý đến chuyện trong triều đình.
Không lâu trước đây, trong lúc vô tình nghe nói Hoàng đế rất coi trọng phương pháp làm xi măng, để cho người đi xây một cái xưởng lớn chế tạo xi măng, mà phương pháp này là do một huyện thành nhỏ dâng lên.
Lúc đầu ông ta không thèm để ý đến nhưng sau nghe tin là huyện Nam Khê lập tức chú ý tới. Mới biết được phương pháp là do một tú tài họ Tiêu dâng lên. Hoàng đế khen ngợi ban thưởng cho một ngọn núi.
Ông ta cảm giác rằng Tiêu tú tài này chính là đại nhi tử của mình, bất quá ông ta cũng không có đi điều tra nữa, sợ người khác nhìn ra điểm không thích hợp.
Vì thế đã cho người đi huyện Nam Khê điều tra.
Chuyện này là ông ta biết được trước chuyện đám cực phẩm kia cấu kết với tức phụ Tiêu Hàn Tranh, vì thế hiện tại thân tín của ông ta mới trở về.
Ông ta tò mò hỏi: “Sao nó có được phương pháp làm xi măng?”
Thân tín trả lời: ”Là do nương tử mới cưới của thiếu gia lấy ra.”
Tiếp theo thân tín nói chuyện Thời Khanh Lạc là đồ đệ của lão thần tiên còn có mấy chuyện xảy ra gần đây.
Tiêu Nguyên Thạch ngẩn người, hiển nhiên không nghĩ tới, con dâu ngoài ý muốn kia lại còn có bản lĩnh này.
Còn về lão thần tiên gì đó, ông ta không tin.
Đương nhiên, ông ta lại tin tưởng Thời Khanh Lạc học được một chút bản lĩnh từ lão đạo trưởng.
Chỉ là một thôn cô thì biết được cái gì.
Ông ta hơi nhíu mày: “Hiện tại tình huống của Tranh nhi như thế nào?”
Hiện thời tinh lực của ông ta đều đặt lên những người ở quê. Đã qua một thời gian dài ông ta không chú ý đến đại nhi tử.
Thân tín bẩm báo: ”Đại công tử đi huyện Nam Khê, nhàn rỗi không có việc gì nên học mấy buổi ở huyện học, được Hầu đại nhân nhìn trúng, chủ động nhận làm học sinh.”
“Qua lại thân thiết với Mạc công tử đến huyện Nam Khê làm huyện lệnh.”
Thân tín dùng lại một chút, nói ra chuyện mình mới điều tra ra được:” Gần đây, còn có Phỉ gia Phỉ Dục Triết mang theo cháu trai và Lương gia Lương Hữu Tiêu tới nhà bọn họ ở tạm.”
Tiêu Nguyên Thạch kinh ngạc hỏi: “Sao bọn họ lại tới nhà Tranh nhi ở tạm?”
Mới không bao lâu không chú ý tới việc ở huyện Nam Khê mà đã xảy ra nhiều thay đổi như vậy.
Làm cho ông ta không nghĩ tới là nhi tử của ông ta lại được vị kia thu làm học trò. Vị kia tuy đã về hưu nhưng vẫn còn sức ảnh hưởng trong triều đình, mặt khác còn có ba vị học trò có vị trí cao quan trọng trong triều.
Thời gian về hưu rất vừa vặn, hoàng thượng rất có tình cảm với vị kia.
Đúng là nhi tử của ông ta có vẻ bề ngoài trầm ổn, thông minh, nhưng không giống như có trình độ có thể làm Hầu đại nhân phá lệ thu làm học sinh?
Còn có nhi tử này của ông ta sao có thể quen biết Mạc thiếu gia.
Chẳng những Mạc thiếu gia này có bối cảnh lớn, mà năng lực bản thân cũng ngày càng lợi hại.
Lần này đột nhiên chạy đến huyên Nam Khê đảm đương chức huyện lệnh, làm cho mọi người đều cảm thấy mọi việc đều không đơn giản như vậy.
Thân tín trả lời: “Theo thuộc hạ tìm hiểu là bọn họ đến tìm đại công tử chữa bệnh.”
“Phốc” Tiêu Nguyên Thạch không nhịn được phun ngụm trà vừa uống ra.
“Cái gì? Chữa bệnh?” Ông ta khó hiểu, “ Lúc nào Tranh nhi lại biết chữa bệnh, đây không phải là quá hồ nháo sao?”
Thân tín trả lời: ”Đại công tử từng được vị thần y vang danh Đại Lương nhận làm đồ đệ vẫn luôn âm thầm truyền thụ y thuật.”
“ Phỉ Dục Triết đi thỉnh thần y giúp chữa bệnh cho cháu trai hắn ta, lại phát hiện thần y đã qua đời, rồi mới phát hiện đại công tử là truyền nhân của thần y.”
“Vì thế nhanh chóng mang cháu trai đến Tiêu gia.”
Sắc mặt của Tiêu Nguyên Thạch sắc mặt lại tràn đầy kinh ngạc, “Lúc nào Tranh nhi lại bái thần y làm sư phụ?”
Vì cái gì mà ông ta không biết hút gì vậy?