Lại nói bà ta còn đang tức giận đây này, bà ta là lão thái thái đến từ nông thôn thì sao, Ngô gia có một đồng sinh, nhi tử của bà ta cũng là đồng sinh.
Lại còn là một người bị làm bẩn trong sạch, bọn họ mới là người bị hại, bà ta cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng.
Còn cố ý lau nước mắt nước mũi lên người Ngô lão thái và Ngô phu nhân.
Chuyện này làm cho Ngô lão thái và Ngô phu nhân buồn nôn muốn chết, hận không thể kêu người hầu ra đánh c.h.ế.t bà già không biết xấu hổ này.
Nhưng ngay trước mặt mọi người lại không thể làm như vậy, còn phải kìm nén trong lòng, trên mặt thấp giọng dụ dỗ, bày ra dáng vẻ vào nhà nói chuyện thật tốt.
Nhưng Thời lão thái đã được Thời Khanh Lạc căn dặn nên không có mắc lừa, kiên quyết muốn giải quyết ở trước cửa của Ngô gia.
Chuyện này làm cho hai người Ngô lão thái bực bội muốn phát điên, liên tục đưa mắt nhìn Ngô gia chủ và Ngô đại thiếu gia.
Đám người Ngưu thị khóc lóc om sòm còn lợi hại hơn đám người của Tiêu gia, khóc rất lớn tiếng: “Người đâu, Ngô gia ức h.i.ế.p người.”
“Sau khi bán đất bán nhà, chúng ta làm sao mà sống? Thời gia chúng ta đều bị ép c.h.ế.t rồi.”
Thời lão Tam tiến tới bên cạnh Thời lão Tứ, thấp giọng nói mấy câu.
Ánh mắt Thời lão Tứ sáng lên, gật đầu một cái.
Sau đó bước lên trước, cả mặt bất lực cười khổ: “Nương, là ta không tốt, là ta làm liên lụy người nhà.”
“Vốn dĩ ta cũng là nghĩ làm một nữ tử vốn không dễ dàng, nếu như Ngô tiểu thư bởi vì muốn gả cho ta mà làm ra loại chuyện đó, lại bị Ngô gia đưa đi làm ni cô, hoặc là nghĩ không thông rồi tự sát, trong lòng ta sẽ cảm thấy áy náy.”
“Bởi vì trong lòng không nỡ mới để cho trong nhà đến đề hôn.”
“Nhưng thật không nghĩ tới Ngô gia sẽ ức h.i.ế.p người quá đáng như vậy, khi dễ chèn ép ta, ta cũng nhịn.”
“Nhưng ta thực sự không đành lòng nhìn thấy nương tuổi tác đã cao còn phải vì ta mà bị sỉ nhục chịu oan ức.”
“Nếu như Ngô gia muốn cưỡng bách chúng ta lấy ra nhiều tiền như vậy, hoặc là ép bán nhà bán đất, chúng ta lập tức đi tìm Tri huyện đại nhân phân xử.”
“Mặc dù ta cũng không phải là nhân vật lợi hại gì, nhưng ít nhất vẫn là một đồng sinh.”
Ánh mắt Thời lão thái lóe lên, xoay người kéo Thời lão Tứ: “Được, bây giờ chúng ta lập tức đi tìm Tri huyện đại nhân.”
Càng là cố ý lớn tiếng nhấn mạnh: “Đi, chúng ta mang chuyện ngắm hoa ngày đó nói cho Huyện lệnh đại nhân nghe.”
Thời lão Tứ dìu lão thái thái: “Được!”
Còn cố ý từ trong n.g.ự.c móc ra một cái bình sứ lắc lắc trước mặt người Ngô gia, sau khi đám người kia nhìn thấy, lại lập tức nhét về trong ngực.
Trong tay gã còn có thuốc mà Ngô gia đưa cho lúc đầu, bởi vì gã cố ý giảm lượng dùng cho Tiêu Hàn Tranh, cho nên vẫn còn một ít.
Đây là Tam ca kêu gã giữ lại, sau này có lẽ sẽ có ích.
Quả nhiên hiện tại có thể làm bằng chứng uy h.i.ế.p Ngô gia.
Sở dĩ bây giờ mới để lộ cũng là vì sợ lấy ra trước mặt Ngô gia sẽ bị đoạt đi.
Suy cho cùng thì Huyện lệnh đại nhân chỉ cần lấy thuốc này tra một cái, là có thể tra ra rốt cuộc là ai đi mua, dù sao cũng không phải gã mua.
Ngô gia chủ và Ngô đại thiếu gia nghe được cuộc đối thoại của hai người, giận đến ngã ngửa.
Vô liêm sỉ, Thời gia quả thật rất vô liêm sỉ.
Bọn họ cũng nhìn thấy bình sứ Thời lão Tứ móc ra.
Đặc biệt là Ngô đại thiếu gia, gã lập tức nheo mắt lại.
Dù sao thì món đồ này là do gã kêu tùy tùng đưa cho Thời lão Tứ, thật không nghĩ tới tên ngu xuẩn này lại giữ lại.
Nếu bây giờ người Thời gia còn ở trong Ngô gia, bọn họ nhất định sẽ dùng các loại uy h.i.ế.p dụ dỗ làm yên lòng đám người đó.
Nhưng ầm ĩ ở trước cửa, còn muốn chạy đến nha môn, bọn họ sợ thật rồi.
Gần đây Mạc Thanh Lăng đang điều tra Ngô gia, thuốc này chẳng khác gì điểm yếu đưa tới trước cửa.
Hơn nữa còn liên quan đến Tiêu Hàn Tranh, người thầy sau lưng hắn vẫn còn ở huyện thành, nếu chuyện này ầm ĩ ra ngoài thì chắc chắn Ngô gia sẽ gặp phiền phức.
Ngô gia chủ hít sâu một cái, hạ giọng căn dặn Ngô đại thiếu gia: “Đồng ý với bọn họ, không thể để ồn ào đến nha môn.”
Ngô đại thiếu gia bực bội gật đầu: “Được!”
Phải trấn định người của Thời gia trước rồi mới nói sau, ăn một ngàn lượng bạc của Ngô gia, lại còn bôi xấu danh tiếng của nhà bọn họ.
Bây giờ cứ để cho những người đáng ghét này hung hăng càn quấy trước, sau này gã không chỉ muốn bọn họ nhả ra thứ đã ăn mà còn muốn nhìn bọn họ có mạng để tiêu không.
Vì vậy gã đi qua, miễn cưỡng kéo ra một nụ cười nói với lão thái thái: “Lão thái thái, ngài hiểu lầm rồi.”
“Chúng ta không phải muốn các ngươi cho sính lễ một ngàn lượng bạc, mà là chúng ta cho các ngươi của hồi môn một ngàn lượng xem như nhận lỗi.”
“Sính lễ cũng không cần đưa nữa.”
Sính lễ hai lượng bạc là muốn sỉ nhục ai chứ.
Trong lòng Thời lão thái vui mừng, chẳng những có thể kiếm một ngàn lượng, thậm chí còn tiết kiệm được hai lượng.
Vừa chuẩn bị đồng ý, lại bị Thời lão Tam kéo kéo.