Xem xong kịch hay, Thời Khanh Lạc nói Nhị Lang lấy một ít đồng xu đưa cho những người ăn xin trong huyện, để họ loan tin những gì đã xảy ra ở cổng Ngô gia đi khắp huyện.
Quan trọng là truyền ra chuyện Ngô gia muốn ép Thời lão tứ phải cười tthứ nữ. Muốn Thời gia lấy 1000 lượng làm sính lễ, nếu không có tiền thì bán nhà, bán đất để cho.
Thời gia không đồng ý, không muốn cầu hôn, nhưng Ngô gia lại không cho phép, cưỡng ép nhất định phải cưới.
Cuối cùng, Ngô gia vì để thứ nữ toại nguyện gả cho Thời lão tứ, lấy hai lượng bạc làm của hồi môn, gả nữ nhi ra ngoài..
Tất nhiên lời hứa đứa một 1000 lượng bạc của Ngô gia, trong lời đồn bị trực tiếp xem nhẹ.
Chờ Nhị Lang quay lại, cả đoàn người mới ngồi xe ngựa trở về thôn.
Quả nhiên, tin đồn nhanh chóng lan khắp huyện thành. “Tai tiếng” của Ngô gia cũng tăng lên. Khi mọi người nhắc đến Ngô gia thì giống như nhắc đến những tên thổ phỉ.
Đương nhiên, Mạc Thanh Lăng cũng nghe được chuyện này.
Nghe xong, hắn ta cười nói: “Nương tử của Tiêu Hàn Tranh thật sự không phải người bình thường.” Lại có thể đưa ra một ý tưởng như vậy để đối phó với Ngô gia.
Hắn ta không cho rằng đây là chuyện mà Thời gia có thể nghĩ ra được.
Hắn ta đã gặp qua Thời lão tứ, đối phương không giống là người có đầu óc như vậy.
Thân tín của hắn ta ngẩn người, “Chủ tử, người nói chuyện này là do Thời nương tử chỉ người nhà mẹ đẻ làm?”
Mạc Thanh Lăng gật đầu, “Tám chín phần là nàng ta.”
Nữ nhân này thực sự là rất rộng rãi, nhưng cũng rất hẹp hòi. Trải qua một khoảng thời gian tiếp xúc, hắn ta cũng có chút hiểu biết về Thời Khanh Lạc.
Hắn ta nheo mắt: “Chờ xem, chuyện này còn chưa xong đâu.”
“Chúng ta có thể nhanh chóng thu dọn Ngô gia rồi.”
Khi hắn ta đến Nam Khê làm huyện lệnh, Ngô gia đã làm hắn ta gặp rất nhiều trở ngại, đã đến lúc hắn ta phải trả đũa rồi.
Trước khi trở về thôn, Thời Khanh Lạc đưa Tiêu mẫu cùng Tiêu tiểu muội và Nhị Lang đi mua sắm.
Xem trò hay xong tất nhiên phải ăn một bữa thật ngon để ăn mừng rồi.
Về tới nhà, Lương Hữu Tiêu tò mò hỏi Thời Khanh Lạc: “Chuyện này cứ kết thúc như vậy sao?”.
“Không phải ngươi định vạch trần những gì Ngô gia muốn hãm hại ngươi và tướng công của ngươi sao?”
Đây không phải là quá dễ dàng cho Ngô gia sao.
Thời Khanh Lạc ném cho hắn ta một ánh mắt sao có thể: “Ngươi đang nghĩ cái gì vậy?”
“Trước giày vò Ngô gia, sau đó dọn bữa ăn thịnh soạn, như vậy không phải rất thú vị sao? Bằng không, cũng quá tiện nghi cho bọn họ rồi.”
Tiểu tướng công cho đã người lặng lẽ điều tra xem có bắt được bằng chứng người của phụ thân cặn bã hay nữ nhân kia xúi giục Ngô gia làm chuyện này hay không.
Nếu chuyện này được phơi bày trực tiếp ngay bây giờ, sẽ không có cách nào để điều tra được.
Nếu có thể tìm ra được những chứng cứ này, trong tương lai sẽ rất có lợi cho việc hạ bệ phụ thân cặn bã. Hơn nữa cứ như vậy mà buông tha cho Ngô gia, để bọn họ sống yên , Thời Khanh Lạc cũng rất khó chịu.
Phải để đối phương nếm thử tư vị bị đám cực phẩm dày vò, đến lúc để lại ấn tượng không thể quên được, sau đó đưa họ đi lưu đày, như vậy mới có tư vị.
“Không hổ là ngươi.”
Lương Hữu Tiêu bật cười, hắn ta nói tại sao nữ nhân này mới như vậy đã buông tha cho Ngô gia, thì ra vẫn còn hành động khác đang chờ.
Hắn ta suy nghĩ một hồi, “Đúng rồi, hai ngày nữa ta sẽ cho người gửi thư cho Hề Duệ. Ngươi đã làm xong đồ chơi cho tên đó chưa?”
Thời Khanh Lạc cười đáp: “Sắp xong rồi, mai ta đưa cho ngươi.”
Ván trượt gỗ đã hoàn thiện, nhưng bánh xe trượt không êm, có thể bị trượt ra ngoài sau khi chơi lâu. Vì vậy, sau khi cùng Tiêu Mộc nghiên cứu, thì đến huyện thành đặt bánh xe sắt kết nối với ván trượt.
Mắt Lương Hữu Tiêu sáng lên, “Được rồi, ngày mai ta đi xem thử.”
Nếu chơi vui, hắn ta cũng muốn một cái.
Thời Khanh Lạc nói Tiêu tiểu muội nấu một bàn đồ ăn ngon.
Ba người Phỉ Dục Triết ở Tiêu gia khám bệnh, vì Tiêu gia có nữ quyến chưa lập gia đình, trắc viện bọn họ ở cũng có phòng bếp, cho nên đều là nha hoàn của bọn họ nấu cơm.
Thỉnh thoảng, Tiêu gia sẽ đưa một số đồ ăn ngon đến.
Hôm nay Tiêu Hàn Tranh mời mấy người cùng nhau ăn tối.
Các món ăn của Tiêu tiểu muội ở bên ngoài không có, một số người ăn tới nỗi không dừng được.
Dùng xong bữa tối, Thời Khanh Lạc và Tiêu Hàn Tranh đưa Ngốc Ngốc đi dạo.
Lương Hữu Tiêu muốn đi theo cho tiêu cơm, nhưng Ngốc Ngốc ghi thù không cho phép hắn ta đi cùng.Vì vậy, chỉ có thể lôi kéo Phỉ Dục Triết ra ngoài đi dạo.
Sau khi đi được một lúc, Phỉ Dục Triết hỏi: “Khi nào thì ngươi về kinh thành?”
Lương Hữu Tiêu sờ sờ bụng, “Nơi này non xanh nước biếc, ta cảm thấy không tệ, chúng ta ở lại thêm một thời gian nữa đi.”
Phỉ Dục Triết: “…” Cảnh đẹp là giả, mỗi ngày ăn cơm Tiêu gia mới là chính.
Hắn ta đề nghị: “Ta nghĩ ngươi không nên viết thư cho Hề Duệ, tự mình trở về xem trò hay đi.”
Hắn ta biết Lương Hữu Tiêu và Thời Khanh Lạc thảo luận về cách phản kích Tiêu Nguyên Thạch. Chủ yếu là do hai người họ không giấu giếm.
Hắn ta hoàn toàn sợ ngây người khi nghe Lương Hữu Tiêu nói xong kế hoạch của Thời Khanh Lạc. Thực sự không nghĩ tới còn có thể như vậy.