Mấy vị lão nhân làm việc rất chăm chỉ, mỗi ngày, mới sáng sớm đã mở đạo quán, để cho mọi người tiến vào dâng hương.
Mỗi ngày đều lau bàn trong đạo quán nhiều lần, rửa sạch lư hương dính bụi tro.
Nhà vệ sinh công cộng cũng được quét tước vô cùng sạch sẽ, cũng luôn bón phân cho mấy cây ăn quả.
Ruộng vườn ở hậu viện cũng được chăm sóc rất tốt,
Thời Khanh Lạc trông coi mấy ngày, sau đó mặc kệ, mấy vị lão nhân ở đây trông coi đạo quán còn tỉ mỉ hơn nàng.
Tộc trưởng còn đưa mấy đứa bé mồ côi đến đạo quán, những đứa lớn hơn không những có thể trông những đứa bé hơn, còn có thể giúp mấy vị lão nhân làm việc.
Những đứa bé này quá hiểu chuyện.
Thời Khanh Lạc cũng bảo người bên nhà cũ, mỗi ngày đều nấu sữa bò, mang đến cho mấy vị lão nhân và đám trẻ uống.
Có người trông nom đạo quán, nàng tiếp tục thuê người lên núi trồng nấm và cây ăn quả.
Rất nhiều hoa quả được các thương nhân mua ở chỗ khác, nàng cũng bí mật đem gieo mấy hạt giống có trong không gian.
Kinh thành.
Trải qua mười ngày đi đường vất vả, cuối cùng Lương Hữu Tiêu cũng về tới kinh thành.
Trước đây, lúc ngồi thuyền, hắn ta vẫn luôn cảm thấy thực nhàm chán.
Lần này, trong lúc ngồi thuyền, hắn ta lôi kéo mấy gã sai vặt cùng nhau chơi mạt chược, cảm thấy thời gian trôi qua thật là nhanh.
Đến kinh thành, trước tiên hắn ta trở về nhà.
Về đến nhà, gia gia và phụ thân của hắn ta còn chưa về nhà.
Vì thế hắn ta đi vào rửa mặt, sau đó Lương Hữu Tiêu mang một bộ mạt chược đi đến hậu viện.
Hôm nay, tất cả nữ nhân đều đến phòng lão thái thái vấn an, đến giờ vẫn chưa về.
Lương lão thái thái thấy cháu trai trở về, lập tức cười rồi liếc nhìn hắn ta: “Cháu còn biết đường mò về sao?”
Đứa cháu trai này từ trước đến nay đều không ai quản được, trước đây còn rất muốn làm thương nhân, nếu như không phải do bọn họ ngăn cản, lão gia tử và lão đại, nhất định sẽ đánh c.h.ế.t nó.
Lão gia tử chỉ có thể bảo đứa cháu trai bướng bỉnh này trở về đóng cửa ăn năn.
Ai ngờ, tên tiểu tử này lại bí mật chạy trốn.
Vừa đi chính là một tháng, lần này thật sự làm bà ấy tức giận, cảm thấy nhất định phải quản giáo tốt đứa cháu này.
Lương đại thái thái vừa cảm thấy lo lắng cho con trai, vừa cảm thấy đứa con trai này thật sự thiếu đánh.
Lương Hữu Tiêu đã sớm lường trước, cười hì hì nói: “Tổ mẫu, lần này ta ra ngoài lâu như vậy, đều là do tìm đồ chơi vui về tặng cho tổ mẫu.”
Lão thái thái nghe hắn ta nói như vậy, trong lòng cũng rất vui vẻ.
Nhưng ngoài mặt vẫn tức giận nói: “Vậy cháu tìm được rồi sao? Nếu cháu gạt ta, chờ tổ phụ và cha cháu trở về, ta sẽ để cho hai người họ giáo huấn cháu thật nặng.”
Lương Hữu Tiêu lập tức nói: “Đương nhiên là tt tìm được rồi.”
Sau đó, liền giống như cầm bảo vật, mở hộp mạt chược ra: “Chình là cái này”
Lão thái thái nhìn vào trong hộp chỉ thấy có mấy khối gỗ nhỏ “…” Tên tiểu tử thối này đúng là dám nói, lấy mấy khối gỗ về đến biếu bà ấy sao.
Thái thái nhị phòng với thái thái đại phòng cũng cảm thấy hơi lo lắng.
Nhưng khi nhìn thấy đồ vật trong hộp, lập tức che miệng cười, nói: “Lục thiếu gia, đây là bảo bối mà ngài tìm cho lão thái thái sao? Nhà chúng ta còn thiếu mấy cục gỗ vụn này sao?”
Những người khác cũng che miệng cười.
Đại thái thái cũng cảm thấy không vui: “Lão lục à, con đừng có đùa tổ mẫu.”
Tiểu tử này đúng là không đàng hoàng, cầm một hộp gỗ vụn biếu tổ mẫu, bà ấy cũng cảm thấy đau đầu.
Chẳng qua cũng lo lắng cho đứa nhi tử bảo bối này.
Lương Hữu Tiêu không nhìn cũng biết suy nghĩ của mọi người, cũng không để tâm.
Mà nhìn lão thái thái nói: “Tổ mẫu, người đừng thấy đây chỉ là mấy khối gỗ bình thường, nhưng có thể làm cho người giải sầu đấy.”
“ Mọi người cứ nhìn ta chơi trước, sẽ biết đây chính là đồ tốt.”
Từ trước đến nay lão thái thái vẫn luôn thích nhất đứa cháu trai hiếu thảo lại dẻo miệng này.
Tuy rằng bà ấy không biết máy khối gỗ này có thể giải sầu bằng cách nào, nhưng vẫn dung túng nói: “ Được, hôm nay ta đồ con mang về tốt chỗ nào.”
Nhìn thấy lão thái thái vẫn luôn yêu thương Lương Hữu Tiêu, mấy vị thái thái khác trong phòng đều cảm thấy không thoải mái.
Nhi tử của bọn họ cũng là một đám công tử thích ăn chơi trác táng nhưng trong số đó lại không được lão thái thái thích.
Chẳng qua bọn họ cũng không dám nói gì.
Tiếp đó, Lương Hữu Tiêu dẫn lão thái thái, đại thái thái cùng tứ vị thái thái đến đánh mạt chược.
Nhị thái thái cảm thấy khinh thường, tam thái thái thì không thích tham gia mấy cuộc náo nhiệt này.
Nhưng mà rất nhanh, dù là lão thái thái hay mấy vị thái thái khác đều cảm thấy thích thú.
Sau khi hiểu quy tắc, tam thái thái bảo Lương Hữu Tiêu đứng lên để bà ta vào đánh.
Lúc trước Nhị thái thái tỏ rõ thái độ khinh thường, nên cũng ngại vào vào chơi mà chỉ ngồi một bên nhìn.
“ Ngươi đánh cái này”
“Ai nha, sao lại đánh như vậy, ngươi đánh sai rồi.”
“Có thể đánh cái này.”
Nhị thái thái ngồi cạnh tam thái thái, không nhịn được mà luôn đưa ra ý kiến.
Tam thái thái không nhịn được quay sang nói: “Tỷ đừng nói nữa, ta tự mình chơi.”
Lương Hữu Tiêu ngồi một bên uống trà xem kịch, vừa rồi còn không phải chê hắn ta là đồ ngốc sao? Hiện tại chơi vui vẻ như vậy, biết nó hay rồi đi? Hừ , hừ.
Lão gia tử và những người khác về đến nhà thì nghe nói Lương Hữu Tiêu đã trở lại.
Lão gia tử không sao, nhưng Lương đại gia cũng là thế tử của Quốc công phủ rất tức giận..
“Tiểu tử thúi này cũng biết đường về nhà sao, lần này ta phải chấn chỉnh lại hắn mới được.”
“Gần đây lão lục hành xử rất quá đáng, cũng cần phải giáo huấn lại. “
“Đúng vậy, lúc trước cha bảo nó về viện đóng cửa suy nghĩ, nhưng trái lại nó lại chạy trốn với Phỉ thiếu gia.”
“Thiếu gia Lương gia chúng ta làm sao có thể chạy đi làm thương nhân? Cũng quá là mất mặt rồi.”
Lại có vài vị huynh đệ đứng bên thêm thắt khiến làm cho mọi việc càng trở nên nghiêm trọng.
Đại ca và nhị ca của Lương Hữu Tiêu thấy vậy thì không khỏi nhíu mày, định tiến đến nói giúp đệ đệ của mình.
Tứ gia và Lương Hữu Tiêu có quan hệ không tồi, vốn dĩ cũng muốn nói một vài lời tốt để giúp đỡ.
Thế nhưng lão gia tử sờ sờ chòm râu lên tiếng nói, “Phải đánh!”
Hai người chỉ có thể thu hồi bước chân, đành ngậm ngùi thương cảm cho đệ đệ của mình.
Tiểu tử kia cũng có phần quá đáng, tổ phụ đã bảo đóng cửa suy nghĩ cũng lén trộm đi.
Lão gia tử dẫn theo nhi tử và tôn tử đi đến sân lão thái thái.
Mới vừa vào đến sân, đã nghe từ bên trong truyền đến tiếng cười của lão thái thái.
“Bài của ta ù rồi, còn là thuần sắc, đưa tiền đưa tiền.”
Trên mặt lão gia tử xuất hiện một vạch đen, lời này có nghĩa là gì?
Vừa bước vào thì thấy lão thái thái và ba vị phu nhân đang ngồi trên bàn vuông, trong tay cầm những miếng gỗ nhỏ, không biết là đang làm gì.
Hai người con dâu cùng cháu dâu, cháu gái thì ngồi quan sát một cách say mê.
Lão gia tử cảm thấy vô cùng khó hiểu “Đây là đang làm gì?”
Ngoài lão thái thái ra thì những người khác đều lập tức đứng dậy hành lễ.
Lão thái thái cười nói: “Chúng ta là đang chơi mạt chược.”
Lão gia tử nhướng mày, “Mạt chược?”
Là cái gì cơ?
Lão thái thái vui tươi hớn hở nói: “Lão lục cố ý đến nơi khác tìm đồ chơi để cho ta giải buồn, đúng là chơi rất vui.”
Hiện tại lão thái thái đã giao lại hầu hết quyền quản lý trong nhà cho người khác, vậy nên sau khi ăn sáng xong cũng chẳng có gì để làm, cảm thấy có chút nhàm chán.
Nhưng hiện tại chơi mạt chược, lại cảm thấy thời gian trôi qua thật là nhanh, chơi thật sự rất hăng say.
Lão gia tử: “……” Ông ấy rất ít khi thấy lão thê vui vẻ như vậy.
Thế nhưng vẫn trừng mắt nhìn Lương Hữu Tiêu, “Thằng nhóc hỗn trướng, mình ham chơi thì thôi đi, còn rủ rê trong nhà.”
Lương Hữu Tiêu chưa kịp cất lời, lão thái thái đã lên tiếng trước, “Sao ông lại mắng cháu ngoan của ta?”
“Ta đã từng này tuổi rồi đơn giản chỉ muốn tìm việc vui cho đỡ nhàm chán cũng không được?”
“Cũng chỉ có lão lục dù đi đến nơi nào, thì cũng đều sẽ nhớ thương, nghĩ đến ta, là người hiếu thuận nhất. Ông lại còn muốn mắng nó, ông đây là muốn chọc tức ta sao.”
Lão gia tử: “…” Ông ấy chỉ tùy tiện nói một câu, đã chọc vào ổ kiến rồi.
Mấy tôn tử khác: “…” Lão lục tìm niềm vui cho lão thái thái, chính là hiếu thuận, còn bọn họ đều là nhặt được.
Vốn dĩ Lương đại gia muốn mắng nhi tử, nhưng khi thấy cha mình bị lão nương mắng, ông lập tức bỏ suy nghĩ ấy, tìm cách rời đi.
Cha, vẫn là ngài lên đi.
Xưa nay lão gia tử có chút sợ vợ, thấy lão thê không vui, lập tức nói sang chuyện khác.
“Nó tìm cho bà trò vui gì? Ta cũng muốn xem thử.”
Tạm thời tha cho tiểu tử thúi kia.
Lão thái thái nghe được lời này, vui vẻ vẫy tay cười nói, “Tới đây, ta dạy cho ông chơi, mạt chược này chơi vui lắm.”
Trong lòng lão gia tử khinh thường, mấy miếng gỗ nhỏ có gì vui cơ chứ.
Nhưng vẫn nể tình ngồi xuống, “Được, ta chơi.”
Ông ấy ngồi xuống, mấy người con dâu lập tức đứng dậy nhường bàn.
Lương Hữu Tiêu cũng đứng dậy
Hắn ta nhìn về phía tứ gia cũng mê chơi như mình nói: “Tứ thúc, ngươi cũng tới chơi đi.”
Tứ gia cũng không khách khí, lập tức ngồi vào.
Các vị khác cũng không nói được gì, chỉ có thể tìm vị trí rồi ngồi quan sát.
Lương đại gia rất tức giận, nhìn về phía Lương Hữu Tiêu với ánh mắt không hài lòng, hận không thể đánh đứa nhi tử này một trận.
Lương Hữu Tiêu sớm đã quen với việc này, vẫn mặt dày, coi như không nhìn thấy.
Sau đó cùng với lão thái thái chỉ lão gia tử cách chơi mạt chược.
Qua một nén nhang, lão gia tử cũng đã hiểu vài phần.
Nhìn sang các nhi tử xua tay, “Các ngươi về viện mình nghỉ ngơi trước đi.”
“Nhân tiện, ta thấy không được thoải mái, buổi chiều sẽ không đi làm, lão đại ngươi thuận tiện giúp ta xin nghỉ.”
Lương đại gia: “…” Vừa rồi ngài chơi bài vui vẻ như vậy, trung khí mười phần, có chỗ nào là không thoải mái đâu?
Thật không ngờ, lão gia tử cũng có thể say mê thú vui này, đến nỗi còn không muốn đi làm.
Ông ấy đen mặt nhìn Lương Hữu Tiêu nói: “Lát nữa tới viện của ta.”
Lương Hữu Tiêu lập tức cầu cứu, “Tổ phụ, tổ mẫu, cha ta muốn đánh ta.”
Lão thái thái bất mãn nhìn về phía đại nhi tử, “Cháu ngoan của ta vất vả lắm mới quay về, ngươi đây là muốn làm gì?”
Rồi lại nói: “Ngươi thử động vào một ngón tay của nó xem.”
Lão gia tử cũng ít khi nói tốt cho Lương Hữu Tiêu, “Lão đại, lần này hay là bỏ qua, về sau nếu lão lục còn tái phạm thì hãy xử phạt.”
Lương lão đại: “…” Không biết vừa rồi là ai nói rằng nên đánh.