Thư phòng bên kia.
Tiêu Nguyên Thạch yêu cầu mọi người kiểm tra lại những việc đã xảy ra trong ngày hôm nay.
Cẩn thận nghĩ lại từ lúc bước vào tửu lầu cho đến hiện tại.
Nhờ đó mà ông ta phát hiện ra hai điểm không thích hợp.
Một là tiểu nhị của tửu lầu, lúc rót rượu cho ông ta, tay run rẩy suýt nữa đã làm rượu tràn ra.
Hai là, ông ta cùng đồng liêu uống rượu vừa khéo lại gặp được đám kia ăn chơi trác táng kia.
Mấu chốt chính là trong đám người đó còn có cả Hề Duệ.
Cho nên ông ta cho người gọi tiểu nhị đến để tra hỏi.
Lại làm cho người nhìn chằm chằm vào Hề Duệ và hoàng thúc.
Không thể không nói, Tiêu Nguyên Thạch từ một nông dân trở thành tướng quân, đích xác có chỗ hơn người.
Hề Duệ và Lương Hữu Tiêu quay trở về sau khi lan truyền xong tin tức ở tửu lầu.
Hai người hầu cận quả thật không đơn giản, rất nhanh đã phát hiện có người đang theo dõi, lập tức báo cáo.
Lương Hữu Tiêu xua xua tay, “Cứ để cho bọn họ đi theo đi.”
Hề Duệ nhướng mày, “Tiêu Nguyên Thạch thật sự rất thông minh, lại có thể nhanh chóng nghi ngờ chúng ta?”
Lương Hữu Tiêu ý vị sâu xa cười cười, “Là ông ta đang nghi ngờ ngươi, chứ không phải là chúng ta.”
Hề Duệ: “…”Tên này không phải là người.
Hắn ta nhún vai tỏ vẻ không sao “Phát hiện thì phát hiện, ta cũng không nghĩ sẽ che giấu.
Tiêu Nguyên Thạch chắc đã đoán đến việc bản thân bị người khác tính kế.
Thật sự có quá nhiều chuyện trùng hợp ở tửu lầu, nếu Tiêu Nguyên Thạch không nghi ngờ thì mới là chuyện kì lạ.
Nếu điều tra ra thì hắn ta cũng không sợ.
Hắn ta muốn Tiêu Nguyên Thạch biết rằng, tướng quân phu nhân dám tính kế hắn ta, thì nhất định phải chịu sự trả thù.
Lương Hữu Tiêu khẽ cười một tiếng: “Cũng đúng, chẳng qua cũng chỉ là một Tiêu Nguyên Thạch mà thôi, không việc gì phải hoảng sợ.”
Hề Duệ khoác tay lên vai Lương Hữu Tiêu đáp lại, “Đi, chúng ta đi chơi mạt chược.”
“Được.” Lương Hữu Tiêu cười gật đầu.
Vì vậy hai người liền đi tới một trà lâu, hẹn thêm hai bằng hữu nữa cùng chơi mạt chược.
Tin tức về Tiêu đại tướng quân lan rộng ra kinh thành, giống như mọc cánh truyền khắp nơi.
Rất nhiều người nghe được tin này, đều rất đỗi kinh ngạc, không thể tin rằng Tiêu tướng quân lại là dạng người này.
Không thể đoán ra được!
Ngày hôm sau, Tiêu Nguyên Thạch lên triều, các triều thần đều nhìn ông ta với ánh mắt khác lạ.
Còn có cả những người trực tiếp bộc lộ sự khinh bỉ với ta.
Ông ta chột dạ trong lòng, chẳng lẽ lão ăn chơi trác táng kia thật sự đã nói chuyện kia ra ngoài?
Hôm nay không có nhiều việc, nên tan triều sớm.
Tiêu Nguyên Thạch cũng không biết mình có bị ảo giác hay không, hắn ta phát hiện lúc hoàng đế rời đi có nhìn ông ta một cái, cảm giác thực sự không tốt.
Ra tới đại điện, những người từng có mối quan hệ khá tốt với Tiêu Nguyên Thạch gần như đều tránh mặt ông ta, coi như không quen biết.
Ông ta dám khẳng định chắc chắn vụ việc ngày hôm qua đã bị lộ ra ngoài.
Ông ta hận không thể lập tức g.i.ế.c c.h.ế.t hoàng thúc kia.
Ngay lúc này, một vị tướng quân có quan hệ mật thiết với ông ta đi tới.
Người này thấp giọng hỏi: “Lão Tiêu, có phải ngươi đã đắc tội với người nào không?”
Dù gã có phần tin vào tin tức ở bên ngoài lan truyền nhưng lại không tin Tiêu Nguyên Thạch thật sự có sở thích như vậy.
Bọn họ đã cùng nhau ra chiến trường rất nhiều, gã biết Tiêu Nguyên Thạch không phải loại người như vậy.
Hơn nữa nếu thực sự Tiêu Nguyên Thạch như vậy, thì cũng không có khả năng ở tửu lầu làm ra chuyện này.
Cho nên chỉ có một loại khả năng, Tiêu Nguyên Thạch bị người khác tính kế.
Gã hoài nghi kẻ đó là hoàng thúc.
Tiêu Nguyên Thạch thấp giọng hỏi lại: “Các ngươi đã nghe được những gì?”
Người này kể lại tin tức mình nghe được cho ông ta.
Sắc mặt Tiêu Nguyên Thạch vô cùng u ám, “Ngươi nói chính Hề Duệ cùng một đám ăn chơi trác táng truyền ra tin tức này?”
Người này gật đầu, “Không sai, bọn họ nói là tận mắt nhìn thấy.”
“Hơn nữa có một người đồng liêu hôm qua đi uống rượu với ngươi, xác nhận đó là thật sự, người này cũng tận mắt thấy được.
Cuối cùng Tiêu Nguyên Thạch cũng hiểu được lý do tại sao hôm nay ông ta phải nhận những ánh mắt khác thường từ đám người kia.
Cả mấy ngày hôm trước cũng vậy, ánh mắt kì lạ khi đó cũng là vì chuyện này.
Đều là do tên Hề Duệ kia cầm đầu đám ăn chơi trác táng tung tin đồn thất thiệt về ông ta, ấy thế còn nói ông ta với Cát Xuân Nghĩa……
Ông ta thật muốn tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t tên Hề Duệ này.
Việc này cũng chỉ có tên đó mới làm ra được.
“Quả thật, ta đã bị người khác tính kế, những chuyện ngày hôm qua ta hoàn toàn không nhớ rõ, lúc tỉnh lại thì mọi việc đã biến thành như vậy.”
“Lúc trước, cháu trai ta và Hề Duệ có xung đột, không cẩn thận cho đối phương một quyền.”
“Sau đó, em vợ của ta và Hề Duệ xảy ra mâu thuẫn, tên đó là người đã đánh gãy tay em vợ của ta.”
Tiêu Nguyên Thạch cười khổ: “Không nghĩ tên đó lại trả thù.”
Đại khái ông ta đã hiểu chuyện ngày hôm qua rồi.