Thời lão thái cười nói: “Vô cùng tốt, mỗi ngày đều ăn thịt cá.”
Bọn họ cũng thường xuyên có thể đi kiếm được chút lợi ích.
Thời lão tam cũng nói: “Chẳng những có nhiều thịt cá để ăn còn có thêm mấy tiểu thiếp, mỗi ngày đều đi sòng bạc.”
Hiển nhiên ông ta bất mãn với hành vi phóng đãng này của Thời lão tứ. Thời Khanh Lạc vừa nghe đã hiểu, Thời lão tứ bị Ngô gia dùng con đường này lung lạc rồi.
Nàng nhướng mày, “Ý của ông ta là không muốn Ngô gia nữa?”
“Chỉ có chút thịt này các ngươi đã thỏa mãn?”
Thời lão thái lập tức nói: “Sao lại không muốn, tất nhiên là muốn rồi.”
“Mỗi ngày ta đều dặn dò lão tứ chuyện này, ngươi yên tâm đi.”
“Đúng rồi, lão Tứ vẫn có phát hiện.”
Bà ta lại nói: “Nó nói núi giả ở chỗ thiên viện bỏ hoang của Ngô gia có vấn đề, nó thấy Ngô gia chủ và Ngô đại thiếu ngô lặng lẽ đi qua nhiều lần.”
Tất nhiên bọn họ không thỏa mãn với một chút lợi ích này.
Cho nên lập tức biểu đạt sự trung thành đối với Thời Khanh Lạc.
Thời Khanh Lạc ghi nhớ gật đầu, “Được, coi như ông ta không quên mục đích đi Ngô gia.”
“Gần đây các ngươi thường xuyên đi Ngô phủ, còn có phát hiện gì không?”
Người Thời gia trố mắt nhìn nhau, “Thật sự không có.”
Bọn họ đến Ngô phủ chủ yếu cũng chỉ muốn lợi ích, thật đúng là không chú ý đến chuyện này.
Đột nhiên, một giọng nói yếu ớt vang lên từ cách đó không xa. “Ta, ta nghe được một ít chuyện, nhưng không biết có hữu dụng với tỷ hay không.”
Thời Khanh Lạc nhìn sang, phát hiện đây Tứ muội của nàng.
Ở Thời gia cũng là tồn tại như người ẩn hình, tuy không thảm như nguyên thân, nhưng cuộc sống cũng không tốt lắm.
Nàng hỏi: “Ngươi nghe được cái gì?”
Thời Tứ muội hít sâu một hơi nói: “Nửa tháng trước ta và nương đi Ngô gia, sau đó trong lúc vô tình nghe được Ngô đại thiếu và một nam nhân nói chuyện.”
“Bởi vì cũng không đứng gần lắm, ta chỉ mơ hồ nghe được một ít thôi.”
“Nam nhân kia đến từ kinh thành, nói với Ngô đại thiếu dùng lão già không vợ làm bại danh tiếng xấu gì đó.”
Trong nháy mắt Thời Khanh Lạc híp mắt lại, “Còn nữa không?”
Có lẽ hành độc ác độc kia của Ngô gia, là nữ nhân Cát Xuân Như kia dạy.
Bọn họ đưa Đào Liễu cho Tiêu Nguyên Thạch, Cát Xuân Như lập tức muốn đưa mẹ chồng của nàng cho lão già không vợ.
Cẩn thận suy nghĩ một chút, thật đúng là thủ đoạn trước sau như một của nữ nhân kia.
Ở tướng quân phủ bị Đào Liễu kia dày vò không đủ, tay duỗi dài đến như vậy.
Thời Tứ muội suy nghĩ một chút, “Hình như còn nói đến chuyện đánh bạc, cho vay nặng lãi, đánh gãy chân gì đó.”
“Mấy chuyện khác thì không nghe rõ nữa.”
Lúc ấy nàng ấy cẩn thận núp ở góc tường, không dám tiến tới.
Sau khi Thời Khanh Lạc nghe xong thì nói với Thời lão thái: “Nghe được chưa, nhi tử bà đi sòng bạc chính là tính toán của Ngô gia.”
“Đến lúc đó thua, bị sòng bạc dụ dỗ mượn một khoảng tiền vay nặng lãi, không trả nổi thì sẽ bị đánh gãy chân.”
“Chờ gãy chân rồi, các ngươi tìm Ngô gia cũng không có cách nào, dù sao cũng là nhi tử bảo bối của bà, tự mình chạy đi cờ b.ạ.c mượn tiền nặng lãi.”
“Vốn dĩ người ở huyện thành đang đồng tình với các ngươi, lúc đó bọn họ sẽ đồng tình khuê nữ Ngô gia, sao lại gả cho một phu quân như vậy.”
“Đến lúc đó coi như Ngô gia bị lật đổ, Thời lão tứ cũng đừng nghĩ chuyện có được Ngô gia.”
Không hổ là ngoại thất ác độc, chủ ý này tuyệt đối cũng là Cát Xuân Như nghĩ ra được.
Đây là muốn cắn trả lại nàng mà.
Nếu như Thời lão tứ bị đánh gãy chân đưa về nhà, người của Ngô gia lại đi khích bác, để cho Thời gia chỉa mũi dùi về phía nàng.
Không thể không nói, Cát Xuân Như rất biết tính toán.
Đám người Thời lão thái thái vừa nghe lập tức tức giận, “Được nha, ta cứ nói gần đây sao Ngô phủ đột nhiên trở nên khách khí, thì ra là có âm mưu.”
“Thật là quá đáng, Ngô gia ức h.i.ế.p người quá đáng!”
Thời lão thái thái có chút mất hết hồn vía hỏi Thời Khanh Lạc: “Ngươi nói chúng ta nên làm cái gì?”
Thời Khanh Lạc suy nghĩ một chút, giơ ngón tay ngoắc ngoắc với Lão thái thái, thấp giọng nói: “Có muốn Ngô gia nhanh chóng bị lật đổ, nhi tử bà được chia tài sản không?”
Thời lão thái gật đầu, “Tất nhiên là muốn rồi, người nói cho ta biết phải làm sao đi, chúng ta nghe ngươi.”
Trước ki nghe Thời Khanh Lạc, nhà bọn họ được không ít bạc, còn mỗi bữa đều ăn được thịt, sẽ không sai.
Thời Khanh Lạc cho bà ta một ánh mắt nàng tán thưởng, “Lão thái thái, toàn bộ Thời gia, bà mới là người thông minh.”
Thời lão thái nghe được lời này thật thoải mái, kiêu ngạo nói: “Tất nhiên, ta ăn muối còn hơn bọn họ ăn gạo nữa.”
Người Thời gia: “…” Trước kia còn nghèo, đồ ăn trong nhà thường xuyên thiếu muối, nương thật dám nói lời này.
Thời Khanh Lạc cười nói: “Vậy hãy để cho Thời lão tứ giả bộ trúng độc, sau đó các ngươi đến cửa ồn ào, cứ nói Ngô gia cố ý hạ độc ông ta, muốn sau khi hại c.h.ế.t người, để cho nữ nhi nhà mình lại lập gia đình lần nữa.”
“Sau đó sẽ để cho mấy người đi báo quan, để cho Mạc Tri huyện dẫn người đến cửa thăm dò.”
Như vậy thì có thể danh chính ngôn thuận đi lục soát núi giả thiên viện kia.