Lúc này Đào Liễu mới cắn môi nhìn về phía Cát Xuân Như, mang theo thấp thỏm và cầu xin, “Phu nhân, ta có thể xin trước tiền sinh hoạt của tháng này và tháng sau được không?”
Cát Xuân Như lạnh mặt, “Phủ tướng quân không có chuyện xin trước tiền chi tiêu.”
Vốn dĩ đã không còn nhiều tiền, còn cho ứng trước tiền sinh hoạt, Đào Liễu này đang nghĩ cái gì thế.
Đào Liễu ủy khuất không thôi, “Phu nhân xem như ta chưa từng nói gì đi.”
“Ta lui xuống trước”. Nàng ta nghiêng người chuẩn bị đứng lên, lúc đứng lên lại là một bộ dáng lung lay sắp đổ.
Tiêu Nguyên Thạch thấy thế vội vàng đứng dậy đi tới đỡ, “Bị bệnh rồi sao không ở trong viện tử nghỉ ngơi?”
“Còn có, nàng muốn ứng trước tiền chi tiêu hàng tháng làm cái gì.”
Đào Liễu tựa như không xương dựa vào người ông ta, cũng không có lập tức trả lời, mà cứ luôn nhìn về phía Cát Xuân Như.
Tiêu Nguyên Thạch thấy thế, càng nhíu mày sâu hơn “Ta đang hỏi nàng đó?”
Lúc này Đào Liễu mới lộ ra bộ dáng yếu đuối lại kiên cường, “Gần đây tiền trong tay ta đã dùng hết cho chuyện xem bệnh, tiền chi tiêu tháng trước cũng chỉ lấy được một nửa.”
“Nhưng lang trung nói còn phải uống thuốc, ta không có tiền đi bốc thuốc, cho nên nghĩ có thể lấy tiền chi tiêu của tháng này và ứng trước tiền của tháng sau được hay không.”
Tiêu Nguyên thạch ngẩn người, mấy ngày nay ông ta có chút bận rộn, cho nên không đến viện tử của Liễu Như
Cũng không biết nàng ta bị bệnh.
“Vì sao không đi tìm phủ y?”
Đào Liễu nhếch môi nói: “Phủ y không khám bệnh cho ta.”
Sắc mặt Tiêu Nguyên Thạch có chút khó coi, “Sao phủ y lại không khám bệnh cho nàng?”
Đào Liễu thở dài, “Thân phận ta thấp hèn, làm gì có tư cách để phủ y khám bệnh?”
Sắc mặt Tiêu Nguyên Thạch càng đen hơn, “Nàng cũng là chủ tử phủ tướng quân, ai nói nàng thân phận thấp hèn không đủ tư cách để phủ y khám bệnh?”
Đào Liễu nhìn thoáng qua chỗ Cát Xuân Như, “Là, là phu nhân phân phó.”
Lại vội vàng bổ sung: “Những chuyện này đều không liên quan đến phu nhân, không có quy củ sao thành được phép tắc, không cho phủ y khám bệnh cho những người có thân phận thấp hèn như chúng ta là điều bình thường.”
“Ngài tuyệt đối đừng trách phu nhân.”
“Đều là lỗi của ta, ta trở về lấy chút trang sức cầm cố là được rồi.”
Cát Xuân Như: “……” Ngay trước mặt mình lấy lui làm tiến, đồ tiện nhân không biết xấu hổ.
Tiêu Nguyên Thạch quay đầu lạnh lùng nhìn về phía Cát Xuân Như, “Nàng phân phó?”
Đúng là Cát Xuân Như dùng biện pháp này để châm chọc Đào Liễu, vì vậy bị hỏi cho cứng họng.
Tiêu Nguyên Thạch tức giận vô cùng, “Cát Xuân Như, ta giao phủ tướng quân cho nàng quản lý, nàng quản lý thành cái bộ dạng này?
“Không cho phủ y khám bệnh cho người trong phủ.”
“Thị thiếp của phủ tướng quân sinh bệnh, còn phải tự mình ra ngoài cầm đố trang sức để đi khám. Truyền ra ngoài người khác sẽ nói như thế nào?”
Cát Xuân Như vừa mới chuẩn bị giải thích, Tiêu Nguyên Thạch lại ném sổ sách trong tay lên mặt bàn, “Còn những chuyện trong sổ sách này thì lại làm sao?”
“Vậy mà bạc trong phủ lại không đủ để phát chi tiêu hàng tháng cho hạ nhân, tháng trước nàng cũng chỉ phát được một nửa.”
“Tiền đâu?”
Cát Xuân Như có chút chột dạ né tránh, “Ta, ta cầm đi mua một thôn trang suối nước nóng.”
Tiêu Nguyên Thạch híp mắt hỏi: “Thế khế đất của thôn trang kia đâu?”
Cát Xuân Như cắn môi, “Cho, cho Xuân Di làm của hồi môn áp đáy hòm.”
Nàng ta nghe nói một Trắc phi khác vào phủ Nhị hoàng tử, của hồi môn rất phong phú, còn có một thôn trang suối nước nóng ở vùng ngoại ô.
Bởi vậy cũng không muốn để muội muội của mình chịu thiệt thòi, lập tức lấy bạc còn lại trong kho của phủ tướng quân, đi mua một tòa thôn trang làm của hồi môn.
Lần này Tiêu Nguyên Thạch thật sự nổi giận, dùng sức hất chén trà xuống đất, “Choang!”
Cát Xuân Như bị động tác bất thình lình của ông ta dọa sợ, “A!”
Đào Liễu lại phản ứng rất nhanh, đi lên đỡ Tiêu Nguyên Thạch đang tức giận.
“Tướng quân ngài đừng nóng giận, không tốt cho sức khỏe.”
Sau đó lại nhớ tới Thời Khanh Lạc từng dạy mình cách nói chuyện của trà xanh.
Thế là mặt đầy khiển trách nhìn Cát Xuân Như, “Phu nhân, tướng quân vì cái nhà này đã đủ vất vả, chút gia tài này là tướng quân liều mạng trên chiến trường dành quân công để góp nhặt, sao phu nhân có thể cầm đi hết làm của hồi môn cho muội muội?”
“Nữ nhi gả ra ngoài như bát nước đổ đi, huống chi đây chỉ là muội muội của phu nhân.”
“Trên triều tướng quân đã đủ bận rộn rồi, sau khi về nhà lại vì chúng ta ăn ngon mặc đẹp mà vất vả nỗ lực, ngài ấy tốt như vậy, sao phu nhân lại có thể chọc giận ngài ấy như thế?”
Vừa nghe như vậy, Tiêu Nguyên Thạch cũng cảm thấy ủy khuất và lạnh lòng.
Liễu Như cũng biết ông ta góp nhặt những tài sản không dễ dàng, cũng biết đau lòng thay cho ông ta.
Mà Cát Xuân Như là thê tử,đặt trượng phu như ông ta ở chỗ nào?
“Có phải nàng muốn dọn sạch cái nhà này cho đệ đệ muội muội của mình mới cảm thấy dễ chịu đúng không?”
“Chỉ là một Trắc phi, nàng lại cứ muốn chuẩn bị cho nàng ta một trăm tám mươi của hồi môn.”
“Thái Tử Phi người ta xuất giá cũng không nhiều đồ như vậy, chính phi của Nhị hoàng tử mới có một trăm sau mươi của hồi môn, ta đã nói việc này không hợp quy củ, bảo nàng giảm bớt số lượng của hồi môn mang theo.”
“Nàng còn không vui, cho rằng ta tiếc tiền.”
“Nhưng nàng vẫn dùng bạc của phủ tướng quân, châu báu đồ sứ cổ họa, thôn trang cửa hàng ruộng đất, đồ dùng nội thất thượng đẳng, để tặng cho muội muội nàng một trăm hai mươi của hồi môn.”
“Còn có cho đệ đệ của nàng ba vạn lượng bạc.”
“Nhanh chóng đào sạch cái phủ tướng quân này.”
“Không nghĩ tới vậy mà nàng còn giấu diếm ta, dùng tiền chi tiêu hàng tháng mua thôn trang suối nước nóng cho muội muội nàng.”
“Hiện tại tiền chi tiêu hàng tháng cũng không phát nổi, còn muốn cắt xén tiền xem bệnh của thị thiếp.”
“Cát Xuân Như, có phải nàng tính để phủ tướng quân này thành họ Cát không.”
Trước đó lão thái thái cũng thường xuyên châm chọc ông ta, cái phủ tướng quân này giống như mang họ Cát.
Lúc ấy ông ta không thèm để ý, bây giờ cảm thấy gừng càng già càng cay, hình như nương của ông ta đã nhìn thấu mọi chuyện rồi.