Thời Khanh Lạc nghe được Nhạc Luật xưng hô như vậy, quay đầu nhướng mày với Tịch Dung.
Lúc này mới mấy ngày, đã gọi là Dung Dung rồi?
Nàng lại đánh giá Nhạc Luật, diện mạo thanh tuấn, khí chất hào hoa phong nhã, lại không cho người ta có một loại cảm giác thư sinh văn nhược.
Thời Khanh Lạc phán đoán người này cũng là bánh trắng nhân mè đen, không phải chó con, trái lại chính là một tiểu chó săn.
Tịch Dung này lại đặt một con sói đặt ở bên người mình.
Chẳng qua chuyện tình cảm là của hai người, chỉ cần Nhạc Luật không vấn đề gì, lại không thương tổn đến Tịch Dung, nàng sẽ không nói hay nhúng tay làm gì.
Rất nhiều lúc người uống nước ấm lạnh tự biết, chỉ cần Tịch Dung cảm thấy tốt là được.
Tịch Dung nhìn thấy ánh mắt của Thời Khanh Lạc, bất đắc dĩ nhún vai với nàng.
“Đây là Thời Khanh Lạc, bằng hữu tốt của ta.”
“Đây là Nhạc Luật, về sau là tùy tùng của ta .”
Tịch Dung giới thiệu hai người quen biết lẫn nhau.
Nhạc Luật có lễ cười nói với Thời Khanh Lạc, “Xin chào Thời nương tử!”
Thời Khanh Lạc gật đầu với hắn ta, “Xin chào Nhạc công tử!”
Tiếp theo nàng giới thiệu Trác Chính cho hai người quen biết. Rất nhanh phủ Cẩm Vương phái người đưa Trường Thanh đạo trưởng đến cửa phủ phó đô đốc.
Thời gian không sai biệt lắm, đoàn người xuất phát rời Bắc Thành.
Thời Khanh Lạc và Tịch Dung ngồi chung một chiếc xe ngựa, bởi vì nam nữ thụ thụ bất thân, cho nên không để cho Nhạc Luật và Trác Chính ngồi cùng, để hai người đi xe ngựa phía sau.
Xe ngựa của Trường Thanh đạo trưởng đã được phủ Cẩm Vương chuẩn bị tốt, một mình một chiếc.
Lần này trở về không chậm chạp giống như lúc đi, mới tám ngày đã về tới huyện Hà Dương.
Xe ngựa ngừng ở cửa huyện nha, Tiêu Hàn Tranh vừa nghe người tới báo lập tức đi ra ngoài.
Cùng vừa vặn chạm mặt Thời Khanh Lạc đang nhảy xuống xe ngựa.
Hai người đã lâu không gặp, đều rất nhớ đối phương, liếc mắt nhìn nhau đều có vài phần mang theo tình ý miên mang.
Nếu không phải trường hợp không đúng, Thời Khanh Lạc đã bổ nhào vào lòng tiểu tướng công làm nũng rồi.
Nàng cười nói với Tiêu Hàn Tranh: “Tướng công, ta đã trở về.”
Tiêu Hàn Tranh đi đến trước mặt nàng, giơ tay vuốt tóc trên trán giúp nàng, “Trở về là tốt rồi!”
Hắn lại nói: “Nương tử một đường vất vả, về viện trước nghỉ ngơi đi.”
“Tỷ tỷ, hắn là ai vậy!” Đột nhiên giọng nói của Trác Chính vang lên phía sau lưng hai người.
Tiêu Hàn Tranh nhìn thiếu niên sau lưng tiểu tức phụ, phát hiện đối phương mang theo vài phần địch ý với hắn.
Hắn hỏi Thời Khanh Lạc: “Đây là?”
Thời Khanh Lạc trả lời: “Cậu ta tên Trác Chính, lúc trước ta giúp cậu ta, sau đó cậu ta lại đào hôn ở Bắc Thành, rồi muốn đi theo ta cùng nhau tới huyện Hà Dương.”
Tiếp theo nàng lại nói với Trác Chính: “Đây là tướng công ta Tiêu Hàn Tranh.”
Đương nhiên Trác Chính biết đây là Tiêu Hàn Tranh, rốt cuộc vừa rồi Thời Khanh Lạc gọi đối phương là tướng công.
Trong lòng cậu ta không thích Tiêu Hàn Tranh, nhưng trên mặt vẫn lộ ra nụ cười tươi, “Thì ra là Tiêu đại ca.”
Tiêu Hàn Tranh cũng không thích Trác Chính.
Hắn lạnh nhạt nói: “Ta và ngươi không thân, ngươi không cần gọi ta Tiêu đại ca.”
Trác Chính rất muốn bĩu môi, lại nhịn xuống, “Vậy ta đây xưng hô với ngươi như thế nào?”
Tiêu Hàn Tranh nói: “Ta huyện lệnh ở chỗ này, ngươi về sau gọi ta là Tiêu đại nhân là được.”
Trác Chính: “……” Chỉ một huyện lệnh nho nhỏ, khoe khoanh cái gì, quả nhiên đáng ghét.
Chẳng qua nơi này là địa bàn của Tiêu Hàn Tranh, cậu ta cũng không muốn khiến cho Thời Khanh Lạc phản cảm.
Vì thế ngoan ngoãn cười nói: “Được đi, Tiêu đại nhân.”
Tiêu Hàn Tranh phát hiện Trác Chính này tuổi không lớn, nhưng tâm cơ lại không đơm giản.
Tiếp theo hắn lại nhìn về phía Nhạc Luật, trong lòng kinh ngạc.
Nhưng trên mặt cũng không biểu hiện ra, “Vị này chính là?”
Thời Khanh Lạc cực kỳ hiểu tiểu tướng công, ngây người trong nháy mắt kia của hắn, nàng đều nhìn thấy.
Thuyết minh kiếp trước tiểu tướng công có lẽ nhận thức Nhạc Luật.
Nàng cười nói: “Đây là bằng hữu của Tịch Dung, cũng là từ Bắc Thành đi theo tới huyện Hà Dương.”
Nhạc Luật tương đối thức thời, cười ôm quyền với Tiêu Hàn Tranh, “Chào Tiêu đại nhân!”
Tiêu Hàn Tranh hơi gật đầu với Nhạc Luật, “Nhạc công tử tốt!”
Tiếp theo Thời Khanh Lạc lại giới thiệu Tiêu Hàn Tranh với Trường Thanh đạo trưởng.
Thấy không ít người qua đường nhìn qua nơi này, Tiêu Hàn Tranh nói: “Về viện rồi nói chuyện.”
“Được!”
Đoàn người đi vào huyện nha, viện này đã được sửa chữa tốt rồi.
Sảnh đãi khách đã bày bàn ghế mới.
Tiêu Hàn Tranh dẫn mọi người vào, rồi phân phó nha hoàn dâng trà.
Mọi người một đường bôn ba cũng mệt mỏi, tùy ý uống một chút trà, từng người chuẩn bị rời đi nghỉ ngơi.
Tịch Dung vẫn chuẩn bị ở khách điếm, tự nhiên mang theo Nhạc Luật theo.
Trường Thanh đạo trưởng xem nhưng là khách quý, cho nên Thời Khanh Lạc sắp xếp ông ta ở khách viện đã sửa chữa tốt.
Trác Chính làm bộ ngoan ngoãn cười hỏi: “Tỷ tỷ, ta có phải cũng ở khách viện hay không?”
Thời Khanh Lạc lắc đầu, “Ta và ngươi mới quen biết cũng không thân thiết, không phải ngươi mang theo tiền sao, ngươi đi theo Nhạc công tử ở khách điếm đi.”
Trác Chính: “……” Nữ nhân này thật nhẫn tâm, vậy mà để mình đi ở khách điếm.
Sớm biết như vậy thì đã nói mình rời nhà không mang theo tiền rồi.
Cậu ta đáng thương nhìn Thời Khanh Lạc, “Tỷ tỷ, một mình ở khách điếm rất đáng sợ, ngươi để cho ta ở khách viện đi, ta đưa phí ăn ở.”
Thời Khanh Lạc lại lắc đầu, “Đây không thích hợp.”
“Người của khách điếm rất nhiều, lại nói Nhạc công tử không phải cũng ở khách điếm sao, ngươi cũng không phải là một mình ở khách điếm.”
Nàng không chuẩn bị đặt Trác Chính ở bên cạnh, huyện nha phức tạp, dễ dàng bị Trác Chính lợi dụng sơ hở.
Thấy Thời Khanh Lạc tương đối kiên định, Trác Chính chỉ có thể miễn cưỡng cười nói, “Vậy được rồi.”
Tiêu Hàn Tranh rất lưu loát, trực tiếp bảo gã vặt bên cạnh đưa Trác Chính đi khách điếm.
Tiêu Hàn Tranh còn có việc phải làm, đưa Thời Khanh Lạc về viện, hắn ấn nàng hôn một hồi thì lập tức trở về làm việc công.
Thời Khanh Lạc phát hiện phòng ngủ của bọn họ được bố trí giống khi còn ở thôn Hạ Khê, gia cụ cũng hoàn toàn mới.
Còn có một gian phòng vệ sinh và phòng tắm rửa.
Nàng đi tắm rửa một chút, tóc khô rồi đi ngủ.
Dọc theo đường đi bôn ba trên xe ngựa, đường lại đặc biệt xóc nảy khó đi, nàng thật sự mệt mỏi.
Không biết qua bao lâu, chờ nàng mở mắt đã thấy Tiêu Hàn Tranh nửa nằm ở bên cạnh lật xem sách.
Tiêu Hàn Tranh thấy tiểu tức phụ tỉnh lại, buông sách ra, dịu dàng nhìn nàng, “Tỉnh rồi?”
Thời Khanh Lạc ngồi dậy, thấy bên ngoài vậy mà trời đã tối rồi “Đã trễ thế này rồi sao!”
“Sao không gọi ta dậy?”
Tính cảnh giác của nàng luôn rất cao, nhưng lại quen tiểu tướng công ở bên cạnh, cho nên hắn tiến vào mới có thể không phòng bị tỉnh lại.
Tiêu Hàn Tranh cười nói: “Thấy nàng ngủ rất sâu, không nỡ đánh thức nàng.”
Thời Khanh Lạc duỗi người, “Trên đường mệt mỏi qua.”
Tiêu Hàn Tranh duỗi tay ôm eo nàng, “Buổi tối chắc nàng sẽ còn mệt hơn nữa.”
Thời Khanh Lạc giận liếc hắn một cái, “Một khi ăn mặn rồi thì nhịn không được?”
Tinh lực của tiểu tướng công thực sự rất tràn đầy.
Đương nhiên, nàng rất thích.
Tiêu Hàn Tranh , “Tất nhiên, ai bảo nương tử nhà ta lại xinh đẹp có mị lực như vậy.”
Thời Khanh Lạc duỗi tay chọt chọt cằm hắn, “Chậc chậc, miệng này của chàng đúng là ngày càng ngọt.”
Nói lời ngon tiếng ngọt tới, đã thành thục như vậy rồi.
Tiêu Hàn Tranh thò lại gần hôn nàng, “Vậy nàng nhanh chóng nếm thử đi.”
Thời Khanh Lạc sao có thể từ chối sắc đẹp dụ hoặc, ôm cổ hắn đáp lại.
Lần nữa tỉnh lại trời đã sắp sáng rồi.