Trong lòng nàng ta có chút vui vẻ, quả nhiên mình có mị lực, làm cho một công tử mới gặp cảm thấy thương tiếc đối xử đặc biệt.
Trong lòng lại có chút ấm áp, công tử này thật tốt.
Nàng ta cười tươi nói: “Đạ tạ công tử!”
Trác Chính để cho thị vệ trói chặt nhét khăn vào miệng của mấy tên tặc phỉ kia, sau đó đưa Lương Minh Mẫn về.
Lúc này Lương Minh Mẫn cũng đã khôi phục lại bình thường.
Bởi vì cũng đã lăn lộn không ít với trai lơ, cho nên đối với trinh tiết của nữ nhân, Lương Minh Mẫn không để ý.
Chỉ là có chút ghơ tởm và chán ghét bị một nam nhân xấu xí như vậy khi dễ.
Chỉ muốn nhanh chóng về nhà tắm rửa.
Trác Chính thấy Lương Minh Mẫn đã khôi phục lại bình thường nhanh như vậy, trong lòng vô cùng khinh bỉ.
Nữ nhân này thật không biết xấu hổ, nếu đổi thành những nữ tử khác bị làm nhục như vậy, lúc này sợ là đã khóc lóc thảm thiết rồi.
Tính tình trinh liệt một chút, nói không chừng còn muốn tự sát.
Nàng ta lại không biết xấu hổ như vậy, còn vừa cười vừa nói chuyện với hắn ta.
Tất nhiên mặc kệ trong lòng khinh bỉ như thế nào, biểu hiện của hắn ta vẫn nhẹ nhàng phong độ.
Trên đường trở về, Lương Minh Mẫn hỏi tên và thân phận của Trác Chính.
Trác Chính cũng không giấu diếm: “Ta là nhân sĩ của Bắc Thành, nhà ta muốn ta cưới biểu muội ta không thích, cho nên ta mới chạy ra ngoài.”
“Nghe nói Huyện lệnh phu nhân của huyện Hà Dương có tài, đúng lúc ở Bắc Thành quen biết nàng ấy, cho nên theo nàng ấy về huyện Hà Dương.”
“Ta muốn học một ít thứ, cho nên gần đây đang làm việc bên cạnh nàng ấy.”
Lương Minh Mẫn là Quận chúa, nếu muốn tra thân phận của hắn ta, cùng với nguyên nhân đến huyện Hà Dương, đó chỉ là chuyện nhỏ.
Cho nên hắn ta cũng không giấu diếm.
Lương Minh Mẫn nghe xong lời của Trác Chính, nụ cười trên mặt cũng nhạt đi rất nhiều: “Nói như vậy, huynh rất sùng bái Thời Khanh Lạc?”
Bây giờ người nàng ta ghét nhất chính là Thời Khanh Lạc.
Nghe được người khác khen ngợi Thời Khanh Lạc, cũng ghét, hơn nữa còn là Trác Chính nàng ta có hảo cảm.
Trác Chính am hiểu quan sát sắc mặt người khác, sao lại không nhìn ra Lương Minh Mẫn không vui
Hơn nữa chuyện mấy ngày trước, mặc dù hắn ta không tận mắt nhìn thấy, nhưng có nghe nói.
Lương Minh Mẫn có thể thích Thời Khanh Lạc mới lạ.
Hắn ta vẫn luôn biết, lòng dạ của nữ nhân này độc ác, đặc biệt không thích nữ tử có tài có sắc.
Ở Bắc Thành nữ tử thế gia có danh tiếng, đều bị nàng ta độc ác hủy hoại.
Nếu đã cứu Lương Minh Mẫn tất nhiên hắn ta sẽ không bỏi vì chuyện này, làm mất hảo cảm của nàng ta.
Vì vậy lộ ra vẻ một lời khó nói hết: “Sùng bái thì không tính, trái lại cảm thấy nàng ấy có chút hữu danh vô thực.”
“Nghe danh không bằng gặp mặt đi.”
Vốn dĩ Lương Minh Mẫn đang không vui, nhưng nghe như vậy lâp tức quay đầu nhìn hắn ta: “Ý của huynh là, cảm thấy nàng ta không ra gì”
Trác Chính cười nói: “Bây giờ ta làm việc cho nàng ấy, cho nên cũng ngại nói xấu nàng ấy.”
Lương Minh Mẫn nghe lời này, tương đương với việc hắn ta thừa nhận Thời Khanh Lạc không ra gì
Vốn dĩ đang không vui lập tức biến mất.
Quả nhiên nam nhân mà nàng ta xem trọng, rất khác với những người khác, nhìn người giống với nàng ta.
Trong lòng của huynh ấy chắc cũng không thích Thời Khanh Lạc, chẳng qua là ngại đang làm việc cho đối phương, lúc này mới ngại nói xấu.
Quả nhiên là quân tử như ngọc, ngày càng gần với tiêu chuẩn chọn phu quân của nàng ta.
Nàng ta quyết định lại quan sát thêm, vốn dĩ muốn thu Trác Chính làm trai lơ thôi, bây giờ có chút xúc động, muốn để cho hắn ta đến phủ Cẩm vương ở rể.
Đúng vậy, nàng ta vừa ý Trác Chính.
Nàng ta cười nó: “Công tử đúng là chính nhân quân tử.”
Trác Chính cũng nở một nụ cười: “Cô nương khen trật rồi.!”
Lúc này hắn ta không biết suy nghĩ trong lòng Thời Khanh Lạc, nếu biết tuyệt đối sẽ hoảng sợ bỏ chạy.
Tới trước cửa viện, Trác Quân liền cáo từ Lương Minh Mẫn.
Lương Minh Mẫn tức giận liếc hắn ta một cái: “Trác công tử không hỏi tên họ và thân phận của ta sao?”
Trác Chính bị ánh mắt hờn giận của nàng ta làm buồn nôn.
Hắn ta ngượng ngùng cười nói: “Khuê danh của cô nương, tất nhiên ta không dám hỏi nhiều.”
Chỉ có như vậy mới chứng minh được, hắn ta không biết thân phận của nàng ta, hắn ta cứu nàng ta không cầu báo đáp.
Quả nhiên, Lương Minh Mẫn cảm thấy Trác Chính là người tốt: “Mặc dù khuê danh quan trọng nhưng chàng là ân nhân cứu mạng ta, cho nên không cần kiêng kỵ như vậy.”
Nàng ta chủ động nói: “Ta tên Lương Minh Mẫn, cũng là người của Bắc Thành.”
Trác Chính lập tức gật đầu: “Lương cô nương!”
Sau đó, hắn ta dường như nhớ ra điều gì, ngạc nhiên nhìn nàng ta: “Cô nương không phải là Trân Quận chúa của Cẩm vương phủ chứ?”
Lương Minh Mẫn quá nổi danh ở Bắc Thành, người không biết tên của nàng ta quả thật rất ít.
Cho nên hắn tamới phải diễn như vậy.
Màn biểu diễn của Trác Chính không có sơ hở nào, trông rất chân thật.
Lương Minh Mẫn không nhận ra, cho nên nàng ta cười có phần kiêu ngạo: “Không sai, ta chính là Trân Quận chúa.”
Nàng hỏi: “Sao chàng lại biết?”
Trác Chính giơ tay ôm quyền nói với nàng ta: “Bái kiến Quận chúa.”
“Đại danh của Quận chúa nổi tiếng ở Bắc Thành, tại hạ cũng đã từng nghe nói.”
Lương Minh Mẫn có hơi tò mò hỏi: “Ta nổi tiếng như thế nào?”
Đối với việc này nàng ta cũng không nghi ngờ gì, dù sao nàng tacũng là đích nữ của Cẩm vương, nổi tiếng cũng đâu có gì lạ?
Tất nhiên Trác Chính sẽ không nói, Trân Quận chúa hoành hành ngang ngược, ra tay tàn nhẫn độc ác, ỷ thế h.i.ế.p người là chuyện như cơm bữa, thanh danh ở Bắc Thành không tốt chút nào.
Hắn ta đành dối lòng mà nói: “Nghe nói Quận chúa có thân phận cao quý, dung mạo xinh đẹp, phân rõ thiện ác, trừ gian diệt bạo, giúp đỡ kẻ yếu.”
Hắn ta muốn nôn ra khi nói những điều này, đặc biệt là hai câu sau, thực ra hoàn toàn trái ngược.
“Tại hạ thật không ngờ, vậy mà có một ngày lại được kết bạn với Quận chúa.”
Tuy hắn đang khen Lương Minh Mẫn nhưng lại cho người ta một cảm giác, không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt.
Lương Minh Mẫn ngẩn người, duỗi tay sờ vào mặt mình: “Hóa ra, trong lòng mọi người ở Bắc Thành ta lại tốt như vậy!”
Nàng ta không hề nghĩ rằng Trác Chính đang bịa ra lừa mình, ngược lại cảm thấy đây đúng là sự thật.
Thấy dáng vẻ tự luyến của nàng ta, trong lòng Trác Chính càng cảm thấy chán ghét và hoảng sợ.
Nữ nhân này không chỉ tàn nhẫn độc ác, mà còn không biết tự hiểu lấy mình.
Hắn ta tiếp tục chịu đựng sự ghê tởm nói: “Đúng vậy, Quận chúa rất tốt.”
Lương Minh Mẫn lại hờn giận liếc mắt nhìn hắn ta: “Chàng thật biết ăn nói, đáng ghét!”
Trác Chính: “……” Hắn ta buồn nôn quá.
Hắn ta thật sự không thể nói thêm lời khen nào nữa, chỉ có thể mỉm cười: “Đây vốn dĩ là sự thật, Quận chúa đã đến nơi ở rồi, vậy tại hạ xin cáo từ!”
Nếu ở lại lâu hơn nữa, hắn ta sợ đến cơm tối cũng chẳng nuốt nổi.
Lương Minh Mẫn lại luyến tiếc: “Ta còn chưa báo đáp công tử, nếu không mời chàng vào uống ly trà nhé.”
Trác Chính: “……” Ta thật cảm ơn ngươi.
Nữ nhân này thật không biết xấu hổ, nam tử lần đầu tiên gặp mặt mà lại mời vào nhà uống trà, chẳng biết giữ phụ đạo chút nào.
Hắn ta nói lời xin lỗi: “Thật ngại quá Quận chúa, ta còn việc phải làm, sau này có cơ hội sẽ đến tìm Quận chúa uống trà.”
Lương Minh Mẫn hỏi: “Chàng có việc gì?”
Có việc gì mà còn quan trọng hơn thưởng trà với bổn Quận chúa chứ?