Dù sao trước đó bọn họ phái không ít người, len lén thăm dò thư phòng và phòng của Tiêu Nguyên Thạch, có phát hiện mấy cái ám cách, nhưng lại không tìm được bản đồ.
Cát Xuân Như có chút lo lắng hỏi: “Nhìn bộ dạng này thì đúng là bản đồ mà ngươi muốn, bây giờ có thể thả đệ đệ của ta sao?”
Đại hán cười: “Không thành vấn đề.”
“Đúng rồi, ngươi có thể mang đệ đệ ngươi về, nhưng nói như thế nào với Tiêu Nguyên Thạch?’
Gã híp mắt nói: “Ông ta chức chắn biết ngươi không thể cầm ra ba vạn lượng bạc được, ta hông hy vọng ông ta nhanh chóng phát hiện bản đồ đã mất.”
Cát Xuân Như cũng khôn nghĩ, tất nhiên cũng đã nghĩ xong lý do: “Ta sẽ nói, ta và các ngươi đã nói xong, khoản tiền này sẽ do muội muội của ta trả, hơn nữa còn tăng gấp đội lãi cho các ngươi.”
“Muội muội ta là trắc phi Nhị hoàng tử, còn sắp sinh con cho Nhị hoàng tử, các ngươi không muốn đắc tọi, cho nên đồng ý.”
Đây là lý do mà trước đó nàng ta đã suy nghĩ kỹ, nói ra như vậy, cũng là vì uy h.i.ế.p đại hán kia.
Ý là trừ Tiêu Nguyên Thạch ra, tỷ đệ bọn họ còn có chỗ dựa là Nhị hoàng tử.
Sao đại hán có thể không nhìn ra tâm tư của nàng ta chứ, khẽ cười nói: “Cát thị thiếp rất thông minh, chủ ý này không tệ, chúng ta sẽ thả lý do này ra ngoài.”
Trong lòng gã cảm thấy buồn cười, ngay cả Nghệ vương chủ tử cũng dám giết, một Nhị hoàng tử thì nhằm nhò gì.
Chẳng qua không biểu hiện ra, mở cửa đi ra ngoài.
Rất nhanh đã có người dẫn Cát Xuân Nghĩa và Ngưu thị đi ra.
Thấy đệ đệ không sao, Cát Xuân Như thở phào nhẹ nhõm.
Lại có chút đau lòng bộ dạng tiều tùy của hắn ta, đi tới đỡ hắn ta: “Không sao, ta đưa các ngươi về.”
Cát Xuân Nghĩa cũng không khỏi thở phào: “Tỷ tỷ, tỷ khổ cực rồi.”
Ngưu thị đỡ bên kia của hắn ta, nghĩ thầm Cát Xuân Như vẫn có cách, thiếu nhiều như vậy vẫn có thở chuộc bọn họ ra được.
Còn phải đẻ ch Cát Xuân Nghĩa, lại lấy không ít tiền từ tay Cát Xuân Như mới được, nếu không gân đây bọn họ không có tiền sông.
Nhưng trên mặt lại đặc biệt nhiệt tình, tỷ tỷ dài tỷ tỷ ngắn, người không biết còn tưởng rằng Cát Xuân Như là tỷ tỷ ruột của bà ta.
Cũng làm cho Cát Xuân Như chán ghét vô cùng, trực tiếp lười để ý.
Đưa người về nhà, Cát Xuân Như mới cùng nha hoàn kia về phủ Phó đô đốc.
Lúc Cát Xuân Như ra phủ, người của Tiêu Nguyên Thạch cũng biết, cũng đi theo đến sóng bạc, cũng biết Cát Xuân Nghĩa đã được thả.
Cố ý nghe được, mới biết Cát Xuân Như lấy trắc phi của nhị hoàng tử ra, lúc này người của sòng bạc mới tạm thả người.
Cũng bẩm báo chuyện này cho Tiêu Nguyên Thạch.
Tiêu Nguyên Thạch luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng, tiếp theo thấy đại nha hoàn bên cạnh Liễu Như vội vàng chạy đến.’
“Phó đô đốc, phu nhân mời ngài nhanh chóng đi qua một chuyến.”
Tiêu Nguyên Thạch thấy bộ dạng của nha hoàn này, chắc là có chuyện gấp, vì vậy đi nhanh đến viện Liễu Như.
Tiêu Nguyên Thạch đi vào phòng Liễu Như, chỉ thấy một nha hoàn quỳ trên đất.
Ông ta rất quen với nha hoàn này, là nha hoàn nhất đẳng bên cạnh Liễu Như.
Ngẩng đầu lại thấy vàng mắt của Liễu Như đỏ ửng, giống hư vừa mới khóc xong, vì vậy mở miệng hỏi: “Đây là sao?”
Trên mặt Đào Liễu đầy vẻ tức giận và thương tâm, chỉ nha hoàn trên đất: “Chàng biết nàng ta làm gì không?”
“Nàng ta lại muốn hại nữ nhi của chúng ta.”
“Nàng ta lén mang quần áo của đứa trẻ bị đầu mùa mang về phủ, hôm nay thừa dịp bà v.ú không chú ý, muốn mặc cho nữ nhi của chúng ta.”
“Nếu không phải ta vừa lúc phát hiện, cảm thấy không đúng, nữ nhi chúng ta đã không còn rồi.”
“Phủ y đã xem qua quần áo, chắc chắc có vấn đề.”
Nàng ta không nhịn được khóc lên: “Hu hu, Phó đô đốc, chàng phải làm chủ cho mẹ con ta!”
Lúc này nàng ta thật sự tức giận và sợ hãi, nhận được tin tức của Tiêu Hàn Tranh, nàng ta liền cho người nhìn chằm chằm nha hoàn này.
Trong lòng vẫn ôm mấy phần kỳ vọng, dù sao nàng ta đối với nha hoàn này vẫn rất tốt, còn cho tiền cứu cha bị bệnh của đối phương, vẫn hy vọng đối phương không vì chút tiền kia mà phản bội.
Nhưng hôm nay người Tiêu Hàn Tranh phái đến phát hiện, nha hoàn len lén mang một bộ quần áo đi vào viện.
Lúc đang chuẩn bị mặc vào cho nữ nhi, bị nàng ta lao ra đẩy ra.
Nếu không thật sự không dám tưởng tượng, nữ nhi nàng ta sẽ thế nào.
Nếu như không phải Tiêu Hàn Tranh truyền tin tức, nàng ta không phát hiện ra được chuyện này, nữ nhi của nàng ta sẽ bị bệnh đậy mùa mà chết.
Sao những người này lại ác độc như vậy, lại ra tay với một đứa trẻ chưa đầy tháng.
Trong mắt nàng đầy hận ý, nàng ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho những người này.
Tiêu Nguyên Thạch ngẩn ra, hiển nhiên không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy.
Mặc dù ông ta thất vọng Liễu Như sinh con gái, nhưng nói thế nào cũng là con của ông ta, còn chưa đến lượt người khác hãm hại.
Ông ta đi đến ngồi xuống, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm nha hoàn trên đất: “Nói, ai xúi giục ngươi.”
Đại nha hoàn không nghĩ phu nhân sẽ phát hiện, lúc này cả người đang run rẩy.
“Nô tỳ, nô tỳ không biết quần áo này có nhiễm đậ muaf.”
Tiêu Nguyên Thạch hừ lạnh: “Xem ra ngươi vẫn muốn mạnh miệng.”
Phân phó với người bên cạnh: “Mang xuống thẩm vấn.”
Tùy tùng gật đầu, lập tức dẫn người đi.
Tiêu Nguyên Thạch trấn an Liễu Như một phen, sau một nén nhang, tùy tùng kéo nha hoàn nửa c.h.ế.t nửa sống đi vào.
“Chủ tử, nàng ta đã khai.”
“Là Cát thị thiếp thu mua, để cho nàng ta làm như vậy.”
“Quần áo bị dính đậu mùa, cũng là Cát thị thiếp để cho người len lén đưa cho nàng ta.”
“Chỉ cần nàng ta làm xong chuyện này, Cát thị thiếp sẽ cho đệ đệ nàng ta năm trăm lượng bạc sửa nhà và lấy vợ.”
Tùy tùng không ngờ đến Cát Xuân Như lại đốc ác như vậy, lại ra tay với một đứa trẻ.
Mấu chốt đây chính là đích nữ, nếu là đích tử, không phải càng tội tệ hơn sao?
Thật ra trong lòng của Tiêu Nguyên Thạch đã có suy đoán, toàn bộ phủ Phó đô đốc người có thể làm chuyện này, có thể thu mua nha hoàn bên cạnh Liễu Như, cũng chỉ có Cát Xuân Như.
Ông ta khoát tay: “Mang xuống loạn côn đáng chết.”
Sắc mặt đại nha hòan thay đổi, độ nhiên bò đến trước mặt Liễu Như, dập đầu cầu xin tha thứ.
Tiêu Nguyên Thạch chán ghét muốn người kéo xuống, nhưng Đào Liễu lại mở miệng trước.
“Loạn côn đánh c.h.ế.t quá tiện nghi cho nàng ta.”