Tại sao Nghệ Vương lại ngồi bên cạnh Khổng thị?
Mấu chốt là tại sao Nghệ Vương lại gọi Khổng thị là Nguyệt Lan, kiểu xưng hô gần gũi như vậy đối với hai người mà nói hoàn toàn không thích hợp, đúng không?
Tiếp theo ông ta lại thấy khuôn mặt của Khổng thị càng ngày càng trẻ trung, lộ ra nụ cười hạnh phúc: “Nếu ngươi thích ăn thì ngày mai ta lại gói thêm một ít.”
Nghệ Vương cười khẽ mang theo vài phần sủng nịch nói: “Được, đồ nàng làm ta đều thích ăn.”
Lần này Khổng Nguyệt Lan trở lại trấn nhỏ, hai người đã nói chuyện một lần và đồng thời cũng tiếp nhận đề nghị mà Thời Khanh Lạc đưa ra, ở chung với nhau như là hôn phu hôn thê.
Nếu cả hai đều cảm thấy ở chung với nhau không tệ, vậy thì sẽ quyết định thành thân.
Nếu sau khi ở chung lại phát hiện không thích hợp, vậy thì cứ là nam cưới nữ gả không liên quan đến nhau.
Đương nhiên ông sẽ không để loại tình huống thứ hai xảy ra.
Đặc biệt là Tiêu Nguyên Thạch, chồng trước của Khổng Nguyệt Lan còn tới đây, ông đương nhiên là phải thể hiện tình cảm đằm thắm, thuận tiện ứng phó với đối phương.
Trọng điểm vẫn là muốn hạ bệ, để Tiêu Nguyên Thạch không thể có bất kỳ chút tâm tư nào đối với nữ nhân của ông.
Tiêu Nguyên Thạch đôi mắt trừng lớn nhìn về phía này: “……” Đây mẹ nói đặc biệt là Nghệ Vương sao? Không phải bị quỷ nhập vào người chứ?
Hơn nữa ông ta xem như đã nhìn rõ, Nghệ Vương và Khổng Nguyệt Lan có mối quan hệ không đơn giản.
Cái gì gọi là “Đồ nàng làm ta đều thích ăn”, Nghệ Vương nói lời này cũng quá không biết xấu hổ.
Tiêu Nguyên Thạch lúc này cũng phản ứng được, Nghệ Vương đây là coi trọng vợ trước của ông ta.
Khó trách lại gần gũi với huynh muội Tiêu Hàn Tranh như vậy, hơn nữa đối với Tiêu Bạch Lê còn mang theo một loại sủng ái.
Nhưng Tiêu Nguyên Thạch lại sinh ra một cảm giác khó tin, Nghệ Vương chính là thân vương tôn quý nhất và có quyền thế ở Đại Lương, làm sao lại coi trọng một phụ nhân đã từng hòa li còn mang theo ba hài tử như Khổng Nguyệt Lan ?
Hơn nữa ông ta cũng nhìn thấy vừa rồi hai người nói chuyện thân mật như vậy, lồng n.g.ự.c lại nhói đau và khó chịu.
Đây chính là nữ nhân của ông ta! Nghệ Vương đây là muốn đào góc tường của ông ta .
Đúng vậy, mặc kệ là quá khứ hay là hiện tại, cho dù là đã hòa li, Tiêu Nguyên Thạch đều luôn cho rằng Khổng thị là nữ nhân của ông ta.
Cho dù là ông ta đã từng từ bỏ, cũng là của ông ta.
Cho nên mới khiếp sợ trước hành động đối đáp giữa Nghệ Vương cùng Khổng thị như vậy, ông ta càng không thể chấp nhận được.
Lúc Tiểu Nguyên Thạch tiến vào, mọi người đang ngồi ở đây đều phát hiện ra.
Thấy ông ta nhìn chằm chằm Nghệ Vương cùng mẫu thân, Tiêu Hàn Tranh mở miệng nói: “Tiêu phó đô đốc có chuyện gì sao?”
Tiêu Nguyên Thạch thu lại vẻ mặt của mình: “Có chút việc muốn tìm ngươi thương lượng.”
Tiêu Hàn Tranh cũng gần như đã ăn xong, vì thế buông chén xuống đứng dậy: “Chúng ta vào bên trong nói chuyện được chứ?”
Tiêu Nguyên Thạch không khỏi liếc nhìn Nghệ Vương cùng Khổng Nguyệt Lan, thấy hai người đều không có nhìn mình, trong lòng ông ta đặc biệt khó chịu.
Đặc biệt là Khổng Nguyệt Lan, nhìn thấy ông ta tới vậy mà lại làm lơ.
Ông ta hít sâu một hơi thật sâu, thật sự là cười không nổi, chỉ có thể gật gật đầu với Tiêu Hàn Tranh: “Được!”
Sau đó đi theo Tiêu Hàn Tranh vào thư phòng.
Còn chủ động đóng cửa lại.
Tiêu Hàn Tranh ngồi xuống: “Ông nói đi.”
Tiêu Nguyên Thạch lúc này đã sắp sửa ném chuyện đến tìm Tiêu Hàn Tranh qua một bên rồi.
Ông ta đi qua rồi ngồi xuống bên cạnh Tiêu Hàn Tranh, thấp giọng hỏi: “ Chuyện của mẫu thân ngươi và Nghệ Vương là như thế nào?”
Tiêu Hàn Tranh nhìn bộ dáng nôn nóng của ông ta chỉ cảm thấy vô cùng châm chọc, trước kia cũng không thấy ông ta khẩn trương như vậy, sao không sớm làm vậy đi?
Hắn nhàn nhạt mà trả lời: “Chuyện chính là như những gì ông vừa nhìn thấy.”
Tiêu Nguyên Thạch tuy rằng đã chuẩn bị tâm lý, nhưng sắc mặt của ông ta vẫn thay đổi: “Ngươi nói rõ ràng một chút.”
Tiêu Hàn Tranh trả lời: “Nghệ Vương thích mẫu thân ta, từ khi còn ở huyện Hà Dương đã bắt đầu theo đuổi mẫu thân ta, muốn cưới mẫu thân ta làm chính phi.”
Lại còn đầy ẩn ý mà bổ sung thêm một câu: “Cũng bảo đảm sau này toàn bộ Nghệ Vương phủ chỉ có một Vương phi là mẫu thân ta, sẽ không còn có nữ nhân khác.”
Tiêu Nguyên Thạch lại không tin: “Hắn là thân vương nhất đẳng của Đại Lương, muốn nữ nhân gì mà không có, có thể làm được chuyện chỉ cần một mình mẫu thân ngươi sao?”
” Chờ sau khi cưới mẫu thân ngươi vào cửa, nếu hắn lại cưới trắc phi hoặc là nạp thiếp thì các ngươi có thể làm thế nào?”
Nam nhân kia có không lén lút được sao.
Ngay cả lúc trước ông ta cũng thật sự thích Cát Xuân Như, còn từng đồng ý với nàng ta chỉ có một mình nàng ta, nhưng cuối cùng không phải cũng nạp Liễu Như làm thiếp đó sao.
Tiêu Hàn Tranh lạnh lùng liếc mắt nhìn phụ thân cặn bã: “Nghệ Vương không giống như ông, ông làm không được không có nghĩa là người khác cũng không làm được.”
“Nghệ Vương nếu là một người đào hoa, hiện tại hậu viện của vương phủ cũng sẽ không sạch sẽ như vậy, ngay cả một nữ nhân cũng không có.”
Đối với lời hứa hẹn của Nghệ Vương, hắn vẫn tin tưởng.
Dù sao thì kiếp trước Nghệ Vương không gặp được nữ nhân mình thích nên chạy tới chùa xuống tóc tu hành.
Hơn nữa đối điểm này, hắn cũng lĩnh hội sâu sắc.
Kiếp trước bởi vì không có gặp được tiểu tức phụ, cho dù là nữ nhân xinh đẹp hay tài giỏi như thế nào thì ở trong mắt hắn đều không khác biệt lắm, cũng không thể sinh ra hứng thú.
Một đời này gặp được tiểu tức phụ, hắn yêu nàng, vậy thì đời này cũng chỉ sẽ có một mình nàng.
Chỉ có phụ thân cặn bã này mới có thể dùng thân phận của mình để kiếm cớ làm ra những chuyện ghê tởm.
Tiêu Nguyên Thạch nghẹn họng một lúc, nghĩ tới hậu viện của Nghệ Vương quả thật không có nữ nhân nào.
Hơn nữa nghe nói hầu hạ bên người Nghệ Vương nếu không phải là thái giám thì chính là gã sai vặt, ngay cả nha hoàn bên cạnh cũng không có.
Lúc trước còn có người lén suy đoán có phải do Nghệ Vương cơ thể ốm yếu nhiều bệnh cho nên không thể cùng nữ tử ở bên nhau hay không.
Nhưng lúc trước nhìn thấy Nghệ Vương bắt sống tên tướng quân kia, cũng không thấy thân thể suy yếu mà ngược lại còn võ công cao cường.
Ông ta không nhịn được hỏi: “Các ngươi cũng hy vọng có thêm một cha kế?”
Tiêu Hàn Tranh nhướng mày: “Có thêm một người thương mẫu thân, chúng ta vì sao phải phản đối?”
Sắc mặt Tiêu Nguyên Thạch khó coi không thôi, châm chọc nói: “Các ngươi tâm thật đúng là lớn, phụ thân ruột còn sống mà đã vội vàng tìm cha kế cho mẫu thân ruột.”