Nàng ta hi vọng thông qua con trai, khiến cho Nhị hoàng tử hồi tâm chuyển ý lần nữa đón nàng ta trở về sủng ái.
Nhưng bây giờ biết đây là đây là con của tên mã phu, nàng ta ngoại trừ chán ghét, thì càng là không muốn nhìn thêm một cái nữa.
Sự tồn tại của đứa trẻ này chính là vết nhơ của nàng ta, cho nên nàng ta mới kêu tên mã phu nhanh chóng ôm đi.
Tên mã phu hiển nhiên là nhìn ra sự chán ghét mà Cát Xuân Di không thể che giấu.
Vốn dĩ là có thể lấy được một thê tử như hoa như ngọc, còn từng là trắc phi của hoàng tử, gã rất là vui vẻ, muốn dỗ dành tốt một chút.
Bây giờ lại không nghĩ như vậy nữa, nữ nhân này khinh bỉ gã cũng được đi, thậm chí ngay cả con của bọn họ cũng chán ghét, thật là đáng hận.
Đối với gã mà nói, đối với loại nữ nhân như vậy, đánh một trận không ngoan thì đánh hai trận, hai trận không được thì nhiều thêm mấy trận.
Bây giờ Cát Xuân Di đã rơi vào tình cảnh này, không có thân phận trắc phi của hoàng tử, còn không phải là một người sa cơ thất thế sao.
Tỷ tỷ cũng bị phó Đô đốc đuổi đi như vậy, hai tỷ muội đều đê tiện như nhau, có tư cách gì xem thường gã và con trai của gã.
Gã bước nhanh tới, một tay ôm đứa trẻ, một cái tay khác nâng lên trực tiếp tát Cát Xuân Di một cái: “Lão tử đã cho phép ngươi lên mặt rồi?”
Cát Xuân Di bị đánh đến m.ô.n.g lung, hiển nhiên là hoàn toàn không nghĩ tới lá gan của tên mã phu lịa lớn như vậy.
Nàng ta che mặt, không dám tin nhìn tên mã phu, âm thanh mang theo mấy phần sắc bén: “Ngươi dám đánh ta?”
Nàng ta lại bị một tên mã phu đê tiện như vậy đánh, sao gã lại dám?
tên mã phu cười nhạo một tiếng: “Ngươi là do Nhị hoàng tử ban thưởng cho lão tử, mới vừa rồi nói chuyện tốt với các ngươi, các ngươi không nghe, cho mặt mũi lại không biết xấu hổ, lão tử chính là đánh ngươi, ngươi có thể làm gì?”
Cát Xuân Như nhìn thấy khuôn mặt bỗng chốc sưng đỏ của muội muội, lực tay của tên mã phu này rất lớn, nàng ta không nhịn được càng đau lòng.
Giơ tay chỉ vào tên mã phu: “Đồ vu khống, muội muội của ta cũng không phải là người mà loại người đê tiện như ngươi có thể mơ tưởng.”
Nàng ta giận đến phát run: “Ngươi dựa vào cái gì mà đánh muội muội của ta, bây giờ ngươi lập tức cút ra ngoài, nếu không ta sẽ đi báo quan.”
tên mã phu nhướng mày, từ trong lồng n.g.ự.c móc ra một tấm hôn thú: “Ta đánh thê tử của ta cũng không phạm pháp, đây chính là hôn thú của ta và nàng ta, tuỳ ngươi đi báo.”
Cái này là lúc ở kinh thành, tùy tùng của Nhị hoàng tử nhét cho gã.
Cũng chính là Nhị hoàng tử kêu người làm cho Cát Xuân Di một cái thân phận giả đã thành thân với gã, cũng là để đề phòng Cát Xuân Di đi báo quan đuổi gã đi hoặc là tống vào đại lao.
Cát Xuân Di muốn cướp lấy hôn thú, chỉ là tên mã phu lại nhanh nhẹn tránh thoát.
“Thế nào, ngươi còn muốn phá hủy tờ hôn thú này?”
“Nhưng ngươi đừng quên, bây giờ ngươi là trắc phi đã c.h.ế.t của Nhị hoàng tử.”
“Nếu như ngươi không chấp nhận thân phận trên tờ hôn thú này, vậy chính là một người không có hộ khẩu, ngược lại là bất cứ lúc nào ta cũng có thể đi báo quan, bắt ngươi lại.”
Gã cả mặt đắc ý nói: “Pháp luật Đại Lương có quy định, người không có hộ khẩu sẽ bị bắt đi lao dịch, sau ba năm có biểu hiện tốt mới có thể nhập hộ tịch.”
“Lao dịch ở Bắc Cương không phải là đi đào mỏ thì chính là đi sửa đường, ngươi muốn đi đào mỏ hay là sửa đường?”
Trước đó tên mã phu lấy được tờ hôn thú này còn có chút bất ngờ.
Thật không nghĩ tới Nhị hoàng tử lại đối với gã tốt như vậy.
Tên tùy tùng kia nói với gã, nếu như Cát Xuân Di không thừa nhận gã, liền có thể dùng tới tờ hôn thú này.
Bây giờ gã thật sự rất khâm phục Nhị hoàng tử, muốn trừng trị một người, hoàn toàn không để cho nàng ta có bất cứ cơ hội chạy trốn nào.
Qủa nhiên Cát Xuân Di nghe được lời này, sắc mặt thay đổi: “Ngươi dám!”
Tên mã phu giống như là nghe được trò cười lớn nào đó: “Sao ta lại không dám?”
Gã nhìn lướt qua Cát Xuân Như ở bên cạnh, mang theo mấy phần ghét bỏ nói: “Nếu tỷ tỷ của ngươi vẫn là phó Đô đốc phu nhân, vậy thì ta quả thật không dám làm như vậy.”
“Nhưng bây giờ nàng ta và ngươi giống nhau bị phó Đô đốc đuổi ra ngoài, các ngươi chính là người sa cơ thất thế, tất nhiên là ta dám.”
Ở trên đường đi Cát Xuân Như đã nghĩ, phải làm sao để đuổi tên mã phu này đi.
Bây giờ mới hiểu được, thì ra Lương Hành Thiều tính ra toàn bộ ý nghĩ của nàng ta.
Khiến cho hộ tịch của nàng ta bị gạch bỏ, làm một cái thân phận giả bị ràng buộc với tên mã phu này.
Một khi nàng ta không thuận theo, vậy thì thứ chờ nàng ta chính là phải đi lao dịch, mới có thể lấy được một thân phận dân lành quang minh chính đại lần nữa.
Nhưng nàng ta làm sao có thể đi lao dịch, cho dù là đào mỏ hay là sửa đường, nàng ta đều không làm nổi, càng là rất mất mặt.
Nàng ta không nhịn được bi thương từ trong lòng, Lương Hành Thiều thật quá ác độc, sao hắn ta có thể nhẫn tâm như vậy?
Nàng ta quả thật đã hạ độc mãn tính cho Nhị hoàng tử phi, nhưng người không phải là không có bị nàng ta hạ độc c.h.ế.t sao.
Mặc dù nàng ta chơi trò lạt mềm buộc chặt với hắn ta, nhưng cũng là thật tâm yêu thích hắn ta a!
Hắn ta lại đem tất cả đường lui của nàng ta đều c.h.é.m đứt sao?
Không, nàng ta không cam tâm.
Cát Xuân Như cũng không nghĩ tới Nhị hoàng tử lại ác như vậy.
Nhưng vừa nghĩ tới chuyện xảy ra trên người của muội muội, cũng có chút hiểu.
Suy cho cùng thì trước đó sủng ái muội muội như vậy, nhưng muội muội lại cùng tên mã phu sinh ra một đứa con hoang, cho dù là bị người ta thiết kế hãm hại, nhưng đám nam nhân làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho việc trên đầu đội nón xanh chứ, càng huống chi là thân phận của Nhị hoàng tử còn cao quý như vậy.
Chuyện này khiến nàng ta nhớ tới Tiêu Nguyên Thạch.
Nam nhân kia từ sau khi nàng ta bị Trịnh Đồng Phong hôn, cũng không có chạm vào nàng ta nữa, đều là một loại đức hạnh.
Chỉ là không có tàn nhẫn như Nhị hoàng tử mà thôi.
Những nam nhân này, thật không có một kẻ nào là thứ tốt, rõ ràng là các nàng bị hãm hại, bọn họ dựa vào cái gì mà phải đối xử với các nàng như vậy?
Nàng ta cắn răng nghiến lợi hỏi: “Vậy ngươi muốn thế nào?”
tên mã phu cười nói: “Tất nhiên là ở lại với con trai của ta.”
Ánh mắt đê tiện của gã nhìn vào Cát Xuân Di đang sụp đổ: “Dù sao thì thê tử của ta cũng ở đây.”
Cát Xuân Di thật muốn khoét mắt của gã này, lại dám dùng loại ánh mắt đê tiện hạ lưu nhìn nàng ta.
Nhưng nàng ta lại sợ gã này thật sự chạy đi báo quan nói nàng ta người không có hộ khẩu.
Tâm tư nàng ta chuyển một cái, xoay người nhìn dáng vẻ bất lực của Cát Xuân Như: “Tỷ tỷ, vậy ta và gã đi đây, ta không muốn liên lụy đến mọi người.”
Cát Xuân Như lập tức bảo vệ nói: “Muội nha đầu ngốc này, nơi này chính là nhà của muội, muội muốn đi đâu?”
Nàng ta cũng biết các nàng đã bị tên mã phu uy h.i.ế.p được rồi, nếu không thì muội muội chính là người có thân phận không hộ khẩu.
Nàng ta hít sâu một cái, đè xuống nỗi chán ghét đối với tên mã phu nói: “Được, vậy ngươi cứ tạm thời ở lại đi.”
“Chẳng qua là đừng nghĩ chúng ta sẽ thừa nhận thân phận của ngươi, ngươi cũng không được phép đụng vào muội muội của ta.”
Nàng ta tiếp tục uy h.i.ế.p nói: “Mặc dù ta và Tiêu Nguyên Thạch xảy ra xích mích, nhưng ông ta còn thiếu cha ta một cái ân huệ, nếu như ngươi dám làm gì với muội muội của ta, ta lập tức đi tìm ông ta, dùng ân huệ này đổi lấy mạng của ngươi.”
Cái gọi là ân huệ tất nhiên là lừa gat tên mã phu.
Con ngươi của tên mã phu lóe lên: “Được.”