Có quan hệ với Nghệ vương, công thêm ca ca có năng lực còn trẻ đã làm Tri phủ, còn có một tẩu tẩu làm Quận chúa, nếu Tiêu Bạch Lê muốn gả cũng phải gả cho thanh niên tài tuấn ở Bắc Thành.
Chúc phu nhân quá ngây thơ rồi.
Chẳng qua Thời Khanh Lạc chê yến hội mà Đồ phu nhân tỉ mỉ chuẩn bị, còn chê bai rượu hoa nổi tiếng thì có chút quá.
Tiếp đó Đồ phu nhân phái người đi ra ngoài truyền ra tin đồn một chút.
Sau đó toàn bộ Bắc Thành đều biết, thê tử của Tri phủ mới Phúc Bảo Quận chúa, chê món ăn và rượu Đồ gia, qua mấy ngày nữa sẽ mở yến hội.
Còn đảm bảo trước mặt mọi người sẽ có đồ ăn đặc biệt, còn có rượu ngon chân chính.
Huyên náo làm cho bá tánh đều biết.
Chẳng qua bởi vì Thời Khanh Lạc liên tiếp dâng hai lần hạt giống cao sản, sau khi Tiêu Đại nhân từ huyện Hà Dương đến, cuộc sống của dân chúng cũng ngày càng tốt, sửa hai con đường, là vị quan tốt.
cổng theo Tiêu Hàn Tranh sửa trị lại trị an ở Bắc Thành, tuyển người quét dọn đường phố, còn cung cấp lương thức cho người già sống một mình, mở từ thiện đường thu nuôi cô nhi.
Cho nên trăm họ đều có có ấn tượng rất tốt đối với phu thê bọn họ.
Trong lời nói, không ít bá tánh lo lắng cho hành động theo cảm tính của Phúc bảo Quận chúa, sau đó không thể lấy ra được rượu ngon đồ ăn ngon ra chiêu đãi, sẽ mất mặt.
Người của thế gia đại tộc lại càng cười trên đau khổ của người khác..
Phúc Bảo Quận chúa này đúng là không tự biết mình? Nàng cho là rượu bị chưng cất ngon như vậy sao?
“Đúng vậy rượu hoa mà Đồ phu nhân cất là nhất tuyệt của Bắc Thành, nàng lấy gì so sánh?”
“Các ngươi đừng quên, Phúc Bảo Quận chúa chính là đồ đệ của lão thần tiên, nổi tiếng là em bé vàng, có lẽ người ta biết chưng cất rượu?”
“Điều này cũng đi, có lẽ Phúc Bảo Quận chúa có nắm chắc mới nói như vậy.”
“Dù sao ta cũng không xem trọng Phúc bảo Quận chúa, nàng còn quá trẻ, nếu biết chưng cất rượu, so có thể so sánh với Đồ phu nhân.”
“Trái lại ta càng coi trọng Phúc bảo Quận chúa, ta tin tưởng đồ đệ của lão thần tiên không ké. Các ngươi nhìn ngỗng vương ngự ban kia, bây giờ chính là mang một đám con ngỗng đi tuần tra, rất thông minh và linh tính.”
“Cũng không biết Phúc Bảo Quận chúa muốn mở yến tiệc, Tiêu tri phủ có mời nam tân hay không, ta muốn đi xem kịch vui.”
“Ta cũng vậy, nếu mời nam tân, chúng ta là con em thế gia ở Bắc Thành, vẫn có hy vọng đi theo.”
Rất nhanh sòng bạc mở ván bạc, đánh cược rượu của Phúc bảo Quận chúa cất và rượu của Đồ phu nhân, cái nào tốt hơn.
Sau đó một đám người đặt cho Đồ phu nhân thắng, chỉ có một ít đặt cho Thời Khanh Lạc.
Thời Khanh Lạc cũng biết chuyện này, cũng ngày để cho người đi đến sòng bạc do con trai của Cẩm vương mở, đặt 10 vạn lượng cho mình.
Cẩm vương làm xong công vụ về phủ, nghe được tùy tùng bẩm báo chuyện xảy ra ban ngày của Đồ gia.
Lương Vũ Thuân rất bất ngờ, hiển nhiên không ngờ đến tác phong khi tham gia yến hội của Thời Khanh Lạc lại bá đạo tùy ý như vậy.
Đặc biệt nghe Thời Khanh Lạc chê bai con của Chúc phu nhân, lại không nhịn được nhớ mấy lời mắng con trai của gã là phế vật của đứa đệ đệ vô sỉ kia.
gã không khỏi thừa nhận, đúng là không phải người một nhà không vào cùng một cửa.
Đệ đệ vô sỉ của gã và Tiêu Hàn Tranh Thời Khanh Lạc, thật đúng là đồng đạo, lòng dạ đen tối miệng còn độc.
nếu không phải giá trị lợi dụng của Tiêu Hàn Tranh và Thời Khanh Lạc lớn, gã thật sự không thích qua lại nhiều, thật sự là bị đệ đệ khốn kiếp kia hố quá nhiều, có bóng ma.
Tiếp đó nhíu mày: “Đồ phu nhân này cũng ngu xuẩn, liên tiếp bị Thời Khanh Lạc làm mất mặt.”
Tùy tùng ngượng ngùng cười một tiêngs: “Có lẽ Đồ phu nhân quá coi thường Thời Khanh Lạc.”
Lương Vũ Thuân suy nghĩ một chút gật đầu: “Nói có lý.”
Trước đó gã cũng xem thường phu thê Thời Khanh Lạc, sau đó cũng bị thua thiệt.
Đúng lúc này, một tên ám vệ đến báo.
“Chủ tử, quản sự sòng bạc đưa tin sốc, mới vừa rồi Thời Khanh Lạc cho người đặt 10 vạn lượng cho mình thắng.”
Lương Vũ Thuân kinh ngạc: “Nàng có lòng tin với mình như vậy sao?”
Trước kia gã chưa từng nghe nói Thời Khanh Lạc biết chưng cất rượu.
Vốn dĩ gã cũng cho là Thời Khanh Lạc phô trương thanh thế, bây giờ xem ra chơi lớn rồi.
gã sờ cằm một cái: “Đột nhiên bổn vương sinh ra hứng thú với yến hội mà Thời Khanh Lạc tổ chức, cũng không biết bọn họ có mời bổn vương hay không.”
Trong lòng tùy tùng cũng có chút tò mò, cười nói: “Nếu Vương gia muốn đi, gửi lời cho Tiêu Hàn Tranh là được.”
Gần đây Lương Vũ Thuân cũng cảm thấy nhàm chán, khẽ cười nói: “Được, vậy chúng ta cũng đi tham gia náo nhiệt.”
Bên kia..
Tiêu Hàn Tranh mới về từ phủ nha, đang tiếp đãi bằng hữu Phương Chí Tuấn đột nhiên ghé thăm.
Gương mặt tuấn tú của Phương Chí Tuấn có chút tái nhợt, khí sắc cũng không tốt.
hắn ta bưng một ly trà nóng, nhìn Tiêu Hàn Tranh, muốn nói lại thôi.
Tiêu Hàn Tranh cũng nhận được tin tức tửu phường của Phương gia bị Đồ gia đuổi tận g.i.ế.c tuyệt.
hắn chủ động mở miệng: “Chuyện của nhà huynh, ta đã biết, ngươi muốn nói gì thì cứ nói thẳng đi, chúng ta từng là bằng hữu tốt, có thể giúp ta nhất định sẽ giúp.”
Trước đi khi đi kinh thành dự thi hắn và Phương Chí Tuấn quen biết, trò chuyện với nhanh, cũng trở thành bằng hữu.
Phương Chí Tuấn nghe vậy, trong lòng ấm áp, mặc kệ Tiêu Hàn Tranh có giúp được hay không, tấm lòng này hắn ta nhận.
Từ khi tửu phương liên tiếp xảy ra chuyện, người trong nhà thỉnh thoảng cũng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mặc dù không mất màng, nhưng cũng rất rắc rối.
Vốn dĩ bằng hữu quan hệ không tệ, vội vàng tránh mắt, đại đa số đều lựa chọn thờ ơ đứng nhìn.
Cũng có người âm thầm giúp đỡ, nhưng lại có hạn.
Tất nhiên, những ngày qua chỉ cần có người giúp đỡ nhà bọn họ, hắn ta đều ghi tạc trong lòng.
Hắn ta xoắn xuýt hồi lâu, lúc này mới nói: “Cẩn Du, hôm nay ta đến là muốn mời huynh giúp đỡ một chút, bằng hữu tốt thiếu gia phủ Quốc công của huynh, có hứng thú mua tửu phường và cửa hàng không.”
“Quả thật ta không còn cách nào nữa, tửu phường và quán rượu xảy ra chuyện buộc phải đóng cửa, người trong nhà lại liên tiếp bị thương bất ngờ.”
“Ta biết ai là hung thủ nhưng không có cách nào phản kích.”
Phương gia kém hơn Đồ gia rất nhiều, cứng đối cứng giống như lấy trứng chọi đá.
Nếu muốn nói, một mình hắn ta liều mạng cũng không tiết.
Nhưng trong nhà còn có nữ nhân già yếu và trẻ con, hắn ta phải để cả nhà sống tốt.”
Đồ gia chẳng những làm hại nhà ta, còn muốn áp giá thấp nhất mua tửu phường và quán rượu của nhà ta.”
Hắn ta thở dài: “Nhưng nếu dựa theo giá của Đồ gia, ta cầm chút tiền đó mang về nhà không đủ để cho cả nhà sinh sống ở quê.”
Bởi vì chuyện tửu phường cha ta bệnh không dậy nổi, mỗi ngày đều dùng thuốc đắt tiền để giữ mệnh.”
“Mấy thúc thúc của ta cũng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không bị gãy tay thì chính là gãy chân, cũng cần không ít bạc.”
“Ta quả thật không còn cách nào, mới mặt dày đến tìm huynh.”
Hắn ta lại bổ sung một câu: “Tất nhiên, nếu như huynh cảm thấy khó xử, vậy xem như hôm nay ta không đến.”