Trong lòng Đồ Ngọc Kiều có chút hoảng, nàng ta không ngừng tự an ủi minh, nhất định là Nghệ vương không biết chuyện này.
Vì vậy nàng ta suy nghĩ một chút, chủ động mở cửa kiếng xe ngựa ra.
“Cứu mạng, Vương gia cứu mang!”
Như vậy, sao Nghệ vương có thể không quan tâm hỏi một câu chứ?
Nhưng làm cho nàng ta không ngờ lại, đoàn người phía trước cũng không dừng lại, Nghệ vương cũng không nói gì.
Nàng ta không cam lòng, lại kêu khóc nói: “Vương gia cứu mạng, những người này muốn cưỡng ép dân nữ.”
Lương Vũ Lâm nghe cảm thấy thật phiền, lại lười để ý.
Cứ để cho nữ nhân này tự hát tự diễn đi.
Những dân tị nạn này bị thị vệ đuổi, chỉ có thể lui qua hai bên.
Xe ngựa Đồ gia không dời đi, thị vệ Nghệ vương tự mình lên lại, dời xe ngựa đến ven đường.
Đội ngũ của Nghệ vương đi qua bên cạnh xe ngựa của Đồ gia, mặc kệ Đồ Ngọc Kiều kêu cứu thế nào cũng không quan tâm gì.
Đồ Ngọc Kiều không ngờ Nghệ Vương lại m.á.u lạnh như vậy, lại thấy c.h.ế.t không cứu.
Nàng ta cắn mỗi, không biết nên làm gì mới tốt đây.
Nghệ vương muốn trở về kinh thành, cũng không biết khi nào mới về Bắc Thành, cho nên quả thật nàng ta không thể bỏ qu cơ hội này được.
Vì vậy không nhịn được, mang theo nha hoàn chủ động nhảy xuống xe ngựa, sau đó ngăn lại xe ngựa Nghệ vương đang ngồi nhờ giúp đỡ.
Nàng ta nhào đến trước xe ngựa, người đánh xe chỉ có thể dừng lại.
Đồ Ngọc Kiều quỳ xuống về phía chiếc xe ngựa kia: “Vương gia, cầu xin ngài cứu dân nữ, dân nữ không muốn bị họ mang đi.”
Trên mặt Lương Vũ Lâm đã có mấy phần không kiên nhẫn, nữ nhân này thật là phiền phức.
Vì vậy ông đứng dậy đi ra xe ngựa: “Trói nàng ta lại, đưa đến Tri phủ Bắc Thành nhốt lại, tội danh làm cản trở công vụ.”
Đồ Ngọc Kiều đang quỳ thấy Nghệ vương đi ra, vốn dĩ trong lòng còn rất vui mừng, nhưng sau khi nghe được lời của ông, giống như bị tạt vào gáo nước lạnh.
Nàng ta không dám tin tưởng nhìn Nghệ vương: “Vương gia!”
Lúc này nàng ta nhìn thẳng và Nghệ vương, cũng phát hiện trên mặt ông không còn là nụ cười tuấn nhã ấm áp như gió xuân nữ, mà là một mảnh lạnh lùng.
Nàng ta tiếp tục khóc lóc giải thích: “Ta không làm trở ngại công vụ, bọn họ thật sự muốn bắt ta, Vương gia…”
Chẳng qua không chờ Đồ Ngọc Kiều nói xong, miệng của nàng ta đã bị ba thị vệ che lại, kéo nàng ta đi.
Đồ Ngọc Kiều không nghĩ sẽ như vậy, nàng ta giãy giụa nhưng không có cách nào.
Lương Vũ Lâm chuẩn bị trở về xe ngựa, trong lúc vô tình thấy cách đó không xa trong đám dân tị nạn có một người giấu đao.
Ông lập tức hô lên: “Bắt những người này lại.”
Lần này người ông dẫn đi đều là tinh nhuệ, nghe được lời này cũng không suy nghĩ tại sao, dồn dập rút đao ra đi đến đám dân tị nạn kia.
Đồ Ngọc Kiều đang bị kéo đi còn tưởng rằng Nghệ vương vì mình, lúc này sinh ra mấy phần hy vọng, nhưng chỉ thấy đám dân tị nạn kia từng người đều lộ ra vẻ hung ác.
Lại từ trong bọc quần áo hoặc đòn gánh rút đao ra, chạy đến chỗ hộ vệ.
Đồ Ngọc Kiều lập tức ngẩn ra, những dân tị nạn này muốn làm gì? Đây không phải là chuyện nàng ta để bọn họ làm.
Trước đó nàng ta nghe nói Nghệ vương muốn rời hỏi Bắc Thành, chẳng qua là để cho nha hoàn thu mua dân tỵ nạn, ở trên đường Nghệ vương rời đi, cố ý để cho xe ngựa bí hư, dân tị nạn muốn cướp nàng ta về làm thê tử.
Tiếp đó thấy những dân tị nạn này đánh nhau không phân cao thấp với thị vệ của Nghệ vương, trong lòng sinh ra khủng hoảng.
Lúc này nàng ta đã nhìn ra được, những người này hoàn toàn không phải dân tị nạn gì đó, nếu không soa mỗi người lại có đao, võ công còn cao cường như vậy.
Lương Vũ Lâm vẫn luôn cẩn thận, cho nên mới vừa rồi ra lệnh cho thuộc hạ không nên xem thường, vì vậy người của ông cũng đều phòng bị đám dân tị nạn này.
Cộng thêm Lương Vũ Lâm phát hiện vấn đề sớm, cho nên mới không rơi vào thế bị động.
Mà đúng lúc này, một đám người đột nhiên xuất hiện, từng người cầm trường cũng, b.ắ.n tên về phía bên này.
Lương Vũ Lâm cũng không căng thẳng, trái lại huýt sáo một cái.
Thị vệ của Nghệ vương vừa nghe được tiếng huýt sáo, lập tức lui về phía xe ngựa bên này, cũng để cho những dân tị nạn này bại lộ trong tầm mắt của đội nhân mã mới đến.
Cũng vì vậy những dân tị nạn võ công cao cường, từng tên bị mũi tên b.ắ.n trúng té ngã xuống đất.
Không chết, cũng nhanh chóng bị thị vệ của Nghệ vương bắt lại.
Lúc này Tiêu Hàn Tranh cưỡi ngựa đến.
Đúng vậy, đội ngũ lợi hại thế này, là do hắn mang đến.
Đây cũng là đội ngũ kỵ binh tiển thủ do hắn huấn luyện, mỗi người đều là thân tiển thủ tinh nhuệ được lựa chọn kỹ càng.
Từ khi ngồi lên vị trí Tri phủ Bắc Thành, thế lực Cẩm vương bị hắn và Nghệ vương liên thủ thu dọn sạch sẽ, toàn bộ vùng gần Bắc Thành và Bắc Thành đều nằm trong tay hắn.
Vì vậy hắn nhận được tin tức, có một đám người Cát quốc giả trang thành người tị nạn, xuất hiện ở quan đạo, đoán được mục đích của những người này là Nghệ vương.
Vì vậy lập tức mang người đi tiếp viện, đúng lúc vừa khéo đuổi kịp.
Lương Vũ Lâm nhảy xuống xe ngựa cười nói với Tiêu Hàn Tranh vừa xuống khỏi ngựa: “Xạ tiễn thủ mà con huấn luyện thật không tệ!”
Một mũi tên cũng không lãng phí, tất cả đều bắt trúng những tên giả thành dân tị nạn này.
Quan trong nhất là thị vệ giao thủ của dân tị nạn cũng không bị ngộ thương.
Tiêu Hàn Tranh cười nói: “Quả thật không tệ lắm.”
Hắn xít lại gần chỉ dùng âm lượng đủ hai người nghe nói: “Bọn họ sẽ đi theo Vương gia hồi kinh.”
“Bọn họ cũng sẽ hông trực tiếp đi theo, suy ngụy trang thành bá tánh hoặc là dân tị nạn theo đuổi.”
Tất nhiên cung tiễn thủ phải ở chỗ có khoảng cách mới có thể b.ắ.n trúng, trực tiếp đi theo Nghệ vương, nếu như gặp phải tập kích, cũng không tiện thi triển.
Theo đuôi ở phía sau, sẽ tốt hơn rất nhiều.
“Được, ta hộ tống người xong sẽ trở về.” Lương Vũ Lâm vỗ vai Tiêu Hàn Tranh.
Trong lòng ông rất ấm áp, quả nhiên vẫn là có con trai tốt, biết che chở cho người cha này.
Trừ một nhánh thần tiễn thủ, Tiêu Hàn Tranh còn mang theo một đội nha dịch đến, sau đó ném người c.h.ế.t vào xe ngựa, bị thương cũng trói lại vứt vào một xe ngựa khác.
Lương Vũ Lâm chỉ vào Đồ Ngọc Kiều bị thị vệ che miệng: “Tiểu thư Đồ gia cấu kết với Cát quốc, muốn cứu Bắc Vương và Tiền triều công chúa.”
“Con mang về thẩm tra thật tốt, xem thử sau lưng nàng ta là ai sai khiến, có Đồ gia tham dự hay không.”
Trước đó Nghệ vương thấy được ánh mắt không dám tin và mờ mịt của của Đồ Ngọc Kiều, tất nhiên đoán nữ nhân này hoàn toàn không biết, những người nàng ta tìm đến không phải dân tị nạn.
Nhưng như thế thì sao?
Nếu không có sự tiếp viện của Tiêu Hàn Tranh, bởi vì nàng ta tính toán cố ý chặn đường, người của ông nhất định sẽ bị tổn thấy, dù sao võ công của những người Cát quốc này cũng rất cao cường.
Chỉ bằng một chuyện này đã không thể tha thứ được rồi.
Muốn làm Nghệ vương phi, nằm mơ cũng không thể nào.
Trực tiếp đi vào nhà lao ngồi đi, hoặc bị đày đi khai thác mỏ cho thanh tỉnh đầu óc.
Đồ Ngọc Kiều nghe nói như vậy, liều mạng lắc đầu.
Không, nàng ta không có, nàng ta hoàn toàn không biết những người này.
Nhưng bị che miệng không nói được gì, dù cho có thể nói, Lương Vũ Lâm cũng không quan tâm.
Tiêu Hàn Tranh liếc mắt đã nhìn ra được mục đích của Nghệ vương, hắn cũng cảm thấy Đồ Ngọc Kiều thật làm cho người ta chán ghét và ghê tởm.
Nghệ vương là vị hôn phu của mẫu thân hắn, nàng ta vẫn muốn đào góc tường.
Hôm nay thiếu chút nữa hại c.h.ế.t không ít thị vệ, bị xem là gian tế, cũng là nàng ta tự làm tự chịu.
Tiêu Hàn Tranh gật đầu: “Vâng, ta sẽ mang về thẩm vấn.”
Sau đó người của hắn trói Đồ Ngọc Kiều lại, ném nàng ta vào trong xe ngựa có đám dân tị nạn không c.h.ế.t kia.
Tiêu Hàn Tranh và Nghệ vương lại nói mấy câu, lúc này mới mang người về Bắc Thành.