Tất nhiên ông ta có đau lòng cho con gái, nhưng so với lợi ích của của gia tộc, con gái lại được xem là cái gì.
Ông ta phải có một câu trả lời thỏa đáng với những người trong tộc.
Đồ phu nhân còn muốn lên tiếng nhưng Đồ đại thiếu và Đồ Lập Hoan đã dồn dập mở miệng: “Mẫu thân, lần này muội muội thật quá đáng, liên lụy cả gia tộc không nói, còn hại cả chúng ta nữa.”
“Nếu như không để cho nó chịu khổ một chút, vậy cha hoàn toàn không có cách nào ăn nói với những người trong gia tộc.”
Chức quan của Đồ đại thiếu cũng bị cách chức, hắn ta không nhịn được giận cá c.h.é.m thơt lên người muội muội mà mình đã từng yêu thương.
Đồ Lập Hoan cũng vậy, vốn dĩ gã muốn tham gia khoa thi sang năm, bây giờ có một muội muội làm gian tế, ngay cả tư cách tham gia khoa cử cũng không có.
Đồ phu nhân thấy vậy hối hận vô cùng, hẳn là từ lúc mới bắt đầu bà ta nên ngăn cản con gái.
Lúc này trong lòng bà ta vô cùng đau đớn.
Đồ gia chủ phân phó quản gia: “Đưa phu nhân về viện, bắt đầu từ hôm nay phu nhân bị bệnh, tất cả xã giao đều giao cho tức phụ của lão đại.”
Đồ phu nhân không dám tin tưởng nhìn ông ta: “Ông muốn giam lỏng ta?”
Đồ gia chủ hừ lạnh một tiếng: “Mẹ con các ngươi hại Đồ gia thành như vậy, ta không hưu ngươi đã không tệ rồi, ngươi nơi nào còn có tư cách quản gia nữa.”
“Nói xong phất tay áo bỏ đi.
Lúc này huynh đệ Đồ Lập Hoan cũng không nói giúp Đồ phu nhân.
Đồ phu nhân mềm nhũn ngã xuống đất, không tiếng động khóc lên, trong lòng vô cùng hối hận, lúc trước không nên giúp Nguyễn Tùng Linh đối phó Thời Khanh Lạc.
Thật là từng bước đều sai.
Sau khi Đồ gia xảy ra chuyện, Lô gia cũng vô cùng hối hận.
Nếu biết Đồ gia sẽ nuôi ra một đứa con gái đầu óc không bình thường biết hại người như thế, làm cho Đồ gia đeo lên tội danh cấu kết cát quốc bán nước.
Dù những người Đồ gia không tham gia, nhưng một mình Đồ Ngọc Kiều liên lụy cả gia tộc.
bây giờ mọi người đều tránh né Đồ gia, ai dính vào chính là xui xẻo.
Mọi người đã thấy được sự lợi hại của Tiêu Hàn Tranh, dựa lưng vào Hoàng đế và Nghệ vương, hắn có thể phá hủy môt Đồ gia, cũng có thể phá hủy được những gia tộc khác.
Mà Lô gia vốn dĩ đã đắc tội với Thời Khanh Lạc, bây giờ còn có một tầng quan hệ thông gia với Đồ gia, không làm cho bọn họ buồn bực c.h.ế.t mới lạ.
Chờ truyền đến chuyện Lê thiếu gia nhà Lê gia, đã từng là vị hôn phu của Lô tiểu thư, lập công được thăng chức thành Tam tướng ngũ phẩm, người nhà Lô ra đều rối bời.
Chẳng những Lô tiểu thư bị Lô gia chủ mắng cho một trận, còn bị phạt quỳ từ đường.
Lô gia muốn từ hôn, nhưng tất nhiên Đồ gia không muốn.
Cuối cùng Lô tiểu thư chỉ có thể gả cho Đồ gia.
Khi đó đại trách Đồ gia đã đổi bán, đối thành căn nhà nhỏ ở gần ngoại ô.
Đồ gia từ gia tộc nhất lưu của Bắc Thành, chỉ một năm ngắn ngủi biến thành gia tộc không bằng gia tộc ngữ lưu tứ lưu.
Nhiều người như vậy chỉ có thể miễn cưỡng dựa vào tửu phường ngày càng kinh doanh kém, cuộc sống ngày càng túng quẫn.
Đồ Lập Hoan không thể tham gia thi cử, tinh thần không còn hăm hở nữa, trái lại chìm đắm vào rượu.
Sua khi Lô tiểu thư gả vào phát hiện nam nhân mà mình từng ái mộ, lại trở thành bộ dạng lôi thôi lếch thếch còn ham mê uống rượu, không làm ra chuyện gì, nàng ta cũng hối hận.
Nhưng hối hận cũng không có cách nào, gả cũng đã gả rồi.
Sau khi nàng ta gả đi, nhà mẹ lập tức vạch rõ giới hạn, không nhận đứa nữ nhi này nữa, nàng ta cũng không nhận được sử bảo vệ của nhà mẹ.
Đồ Lập Hoan cũng hận Lô tiểu thư phá vỡ kết hoạch muốn thành thân với Tiêu Bạch Lê, cho nên lúc đầu dùng bạo lực lạnh, sau đó say rượu thì ra tay đánh nàng ta cho hả giận.
Ở trong một lần bị bệnh Lô tiểu thư không được Đồ gia mời thầy lang đến xem bệnh, cho nên bệnh nặng qua đời.
Không bao lâu sau Đồ phu nhân nhận được tin con gái c.h.ế.t ở chỗ lưu đày, cũng ngã bệnh, rất nhanh buồn bực mà chết.
Tất nhiên, đây là chuyện sau này.
Thu thập xong Đồ gia, Tiêu Hàn Tranh càng có lực khống chế mạnh Bắc Thành hơn.
Bên kia, sau khi Lương Hữu Tiêu mang các loại rượu về, không ngoài sở liệu, “Tửu phường Nam Khê” lại nổi tiếng.
Đặc biệt là sau khi mấy lão gia tử mời khách ăn cơm khoe khoang mấy lần, nhân sĩ thượng tầng đều nhìn chằm chằm rượu do Thời Khanh Lạc chưng cất.
Chỉ tiếc sản lượng rượu của tửu phường Thời Khanh Lạc không được cao, ở Bắc Thành cung không đủ cầu, chứ đừng nói vận chuyển đến Kinh thành bán.
Không ít thương nhân thấy được cơ hội làm ăn, dồn dập đi Bắc Thành, muốn giống như lần mua đồ hộp lúc trước, lấy một ít rượu về kinh thành bán.
Không chỉ người kinh thành thích uống rượu của Thời Khanh Lạc, hoàng đế và các hoàng tử Cát quốc cũng rất thích rượu trắng, phái người đến Bắc Thành mua một nhóm về.
Rượu quá hot, Thời Khanh Lạc không cần khuếch trương và tuyển người, nàng chuẩn bị ở học viện thủ công đào tạo một nhóm người ủ rượu, đến lúc đó có thể mở rộng tửu phường.
Một tháng sau, học viện thủ công bắt đầu thủ nhận học sinh.
Học viện thủ công trai gái đều thu, đặc biệt đào tạo rất nhiều ngành nghề khác nhau, bao ăn bao ở còn có tiền lương.
Chẳng qua học phí lại không miễn, nhưng tương đối rẻ hơn thư viện.
nếu không có tiền trả học phí, có thể xin khoản vay giúp học tập, chờ sau khi phát tiền lương, thì dùng tiền lương trả.
Điều kiện thu nhận học sinh này vừa ra, làm cho tất cả mọi người ở Bắc Thành sợ ngây người.
Thật sự bao ăn bao ở còn phát tiền công, còn có thể xin vay giúp học tập,là chuyện bọn họ chưa từng nghe nói.
Nhưng cũng quả thật hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều người, đặc biệt là bá tánh tầng lớp dưới.
Rất nhanh, thể lệ thu nhận học sinh đã xuất hiện ở mỗi huyện thành, được huyện nha dán lên.
Tin tức nhanh chóng truyền khắp toàn bộ Bắc Cương.
“Các ngươi có nghe nói chưa? Phúc Bảo quận chúa và Tiêu tri phủ mở một học viện thợ thủ công, chỉ cần người từ mười hai tuổi đến bốn mươi tuổi trở xuống, không phân biệt trai gái đều có thể ghi danh.”
“Chẳng những dạy xây nhà, còn dạy y thuật, tạo sắt, thợ mộc, chưng cất rượu,…”
“Chờ học xong, còn có thể được sắp xếp công việc.”
“Còn có chuyện tốt như vậy sao? Vậy học phí đắt hay không?”
“Học phí không tin rẻ, nhưng rẻ hơn đi học ở thư viện, mấu chốt nhất chính là không có tiền thì có thể vay học tập, sau đó chờ có tiền lương thì mỗi tháng dùng một ít trả lại.”
“Đây chính là chuyện cực kỳ tốt, ta muốn đi thử một chút.”
“Ta cũng chuẩn bị đi thử một chút.”
“Đều nói Phúc Bảo quận chúa là đồ đệ của lão thần tiên, đặc biệt phái đến tạo phúc cho trăm học, trước kia ta không tin, nhưng bây giờ đã tin rồi.”
“Vậy ở học viện thủ công học xong đi ra làm việc, tiền công cao không?”
“Tiền công cũng không thấp, Phúc Bảo quận chúa công bố tiền công của tửu phường, xưởng đồ hộp, xưởng len sợi, ba tháng đầu sẽ là một trăm văn tiền bao ăn bao ở.”
“Sau ba tháng tiền công sẽ được tăng lên thêm một điếu tiền, nếu bị bệnh, xưởng còn có thể giúp trả một nửa tiền thuốc men xem như phúc lợi.”
“Nghe nói mỗi tháng mấy xưởng kia còn sẽ phát phúc lợi, có đường thịt, ăn tết còn có bao lì xì.”
“Sau khi tốt nghiệp học viện sẽ đặc biệt giúp học sinh liên hệ tốt với công xưởng, tranh thủ đảm bảo tiền công sẽ không thấp hơn các công xưởng khác, còn có những phúc lợi khác nữa.”
“Nghe nói Tiêu tri phủ cũng sẽ dùng danh nghĩa nha môn thành lập không ít xưởng, chuyên dùng để cung cấp công việc cho học sinh học viện.”
“Vậy còn có thể ghi danh không? Ta cũng muốn đi?”
“Có thể, đây là năm đầu tiên thu nhận học sinh, vì phòng ngừa người ở nơi xa xôi đến ghi danh, cho nên Phúc Bảo quận chúa nới lỏng thời gian báo danh, trong ba tháng đều có thể đi Bắc Thành nhập học.”
“Chỉ cần điều kiện phù hợp đều sẽ được nhận, trong lúc học không vi phạm giáo quý, mỗi năm thành tích qua cửa, là có thể tốt nghiệp.”
“Hơn nữa cũng không cần chúng ta tự mình đi Bắc Thành, muốn ghi danh thì cứ đến huyện nha của mỗi địa phương, đến lúc đó huyện nha trình danh sách lên, Tiêu đại nhân sẽ phái người đến các huyện đón Bắc Thành.”