Ở một tòa thành khác, tình huống cũng không khác lắm.
Ở dưới sự hướng dẫn của Tiêu Hàn Tranh, lấy kết quả ít tổn thất nhất tiêu diệt quân đội đánh lén của Cát quốc.
Hắn còn đích thân khoác giáp ra trận, c.h.é.m tướng quân trời sinh thần lực của Cát quốc té xuống ngựa làm tù binh.
Trận chiến này, cũng làm cho Tiêu Hàn Tranh nhận được sự chấp nhận của các tướng sĩ toàn thành.
Các tướng sĩ đi theo hắn đến đây lại càng phục hắn sát đất.
Mấy tướng quân Đại Lương ở chỗ này còn nghĩ làm cách nào cứu viện, mà Tiêu Hàn Tranh người ta đã nghĩ cách dẫn dụ địch đi ra và tiêu diệt, không phục không được.
Sau khi tiêu diệt quân đội Cát quốc, Tiêu Hàn Tranh lập tức dẫn quân đội đi ra khỏi thành.
Mặc kệ là Thời Khanh Lạc và Tiêu Hàn Tranh đều là dẫn binh đi đường cả ban đêm.
Một ngày sau lặng lẽ hồi họp với Tam hoàng tử ở biên thành.
Thám tử Cát quốc bên này, đã bị bọn họ tiêu diệt hết rồi.
Đại quân mệt nhọc cũng được sắp xếp ở trên một ngoại núi không tính quá xa biên thành..
Ngọn núi này là lúc trước Tiêu Hàn Tranh dùng để giả chim bay, nàng rất quen thuộc, mang mọi người đến một sườn núi cây cối um tùm vừa có thể nhìn ra xa tình huống ở biên thành vừa có thể nghỉ ngơi.
Mặc dù đi đường cực khổ một chút, nhưng ăn rất tốt, bánh báo lớn thêm thịt hũ, mỗi người còn có một đôi giày da đế cao su.
Đây đều là Thời Khanh Lạc và Tiêu Hàn Tranh tranh thủ cho bọn họ.
Giày da cao su là Tiêu Hàn Tranh viết sổ con xin từ chỗ của Hoàng đế,
Hộ bộ cũng không có bao nhiêu tiền, cho nên vẫn là hoàng đế tìm mấy nhà cao su cùng nhau làm.
Thịt hũ là tìm Nghệ vương, trực tiếp từ xưởng đồ hộp biên cảnh chở đến đây là được.
Tiêu Hàn Tranh còn nói cho mọi người biết, lần này chỉ cần đánh bại quân đội Cát quốc, cũng là trực tiếp đánh lui Cát quốc.
Đến lúc đó mọi người đều có thể luận công ban thưởng, đích thân hắn sẽ đi giúp tranh phần thưởng, bảo đảm đầy đủ thích hợp.
Gần đây hai ba tháng từ khi Tiêu Hàn Tranh đi đến biên cảnh, liên tiếp đánh thắng trận, chẳng những cứu vãn cục diện bất lợi lúc đầu, còn nghịch chuyển thế cục…
Chuyện này làm cho các tướng sĩ biên cảnh, vô cùng tín nhiệm hắn.
Chẳng những tinh thần tăng mạnh, từng người đều vô cùng vui vẻ.
Dù sao dựa vào công trận rất ít người thăng chức, đại đa số binh lính đều được ban thường vàng bạc.
Lúc trước đánh giặc chủ soái đều nói sẽ có thưởng, nhưng Hộ bộ không có tiền, Binh bộ cũng không có cách nào.
Cho nên rất nhiều người đều không ôm hy vọng vào việc luận công ban thưởng gì đó này, bây giờ nghe Tiêu Hàn Tranh cam hết, từng người đều tin.
Cũng vì vậy buổi tối hôm đó, lúc Tiêu Hàn Tranh dẫn theo đại quân chủ động vây công quân đội mà Thế tử Bắc vương suất lĩnh, các tướng sĩ đều đánh hăng như uống m.á.u gà.
Thế tử Bắc vương vẫn luôn bị “Tiêu Hàn Tranh” mang theo đại quân kiềm chế, hoàn toàn không ngờ lúc chuẩn bị vây công biên thành của Tam hoàng tử, lại gặp phải mai phục.
Thấy phu thê Tiêu Hàn Tranh xuất hiện, Thế tử Bắc vương cũng biết mình bị lừa.
Sau đó lập tức dẫn người rút lui.
Ai biết lại gặp phải “Tiêu Hàn Tranh” mang quân chặn được, hai mặt đều là kẻ địch.
Lúc này hắn ta đã biết, đây hoàn tòan là thế cục do Tiêu Hàn Tranh bày ra, chính là muốn dẫn bọ họ vào bẫy.
Đặc biệt là khi nghe kế hoạch đánh bất ngờ vào hai thành quan trọng kia đã thất bại, Thế tử Bắc vương muốn hộc máu.
Sao Tiêu Hàn Tranh lại khó dây dưa như vậy?
Không phải nói chỉ là một quan văn thư sinh thôi sao? Tại sao lại giỏi đánh giặc như vậy?
Mặc kệ thế tử Bắc vương nghĩ thế nào, hắn ta cũng không tránh thoát số mệnh làm tù binh.
Thế tử Bắc vương bị bắt, tất nhiên đội quân hắn ta mang theo cũng bị tiêu diệt.
Cũng chính là từ khi Cát quốc phát động chiến tranh đến bây giờ, mười vạn đại quân gần như không còn lại bao nhiêu.
Chẳng những đại quân phái ra liên tiếp bị tiêu diệt, tất cả Thống soái đều không tránh thoáng, đều bị bắt.
Sau đó Tiêu Hàn Tranh chỉnh hợp lại hơn 6 vạn tướng sĩ của Đại Lương, di chuyển đến lãnh thổ Cát quốc.
Tin tức cũng rất nhanh truyền về.
Hoàng đế và triều thần Cát quốc thật muốn hộc máu, nhất trí cho rằng Tiêu Hàn Tranh có độc.
Nhìn thế công mãnh liệt của Đại Lương, không ít người trong Cát quốc sợ hãi, vì vậy phải chủ hòa và phái chủ chiến mỗi ngày đều ồn ào.
Lại qua mấy ngày, Tiêu Hàn Tranh dẫn binh vân công một tòa thành trì quan trọng khác của Cát quốc.
Hoàng đế Cát quốc lập tức phái binh tăng chi viện, nhưng viện binh còn chưa đến, Tiêu Hàn Tranh đã dùng vũ khí cải tiến mới công thành, gõ cửa thành trì, chiếm được tòa thành này.
Nhìn bộ dạng này là muốn tiếp tục đi về phía Tây tiến vào hoàng đô Cát quốc.
Lúc này Cát quốc thật sự hoảng sợ, bọn họ không phục không cam lòng, nhưng cũng không có cách nào.
Liên tiếp bị đánh bại như vậy, binh lực cường thế của Cát quốc đã không đủ rồi.
Vì vậy cuối cùng phái chủ hòa đã chiếm thượng phong, gửi thư cầu hòa đến Đại Lương.
Ngay cả người của Đại Lương cũng không ngờ đến, Tiêu Hàn Tranh thật sự làm cho bọn họ quá kinh hãi.
Thắng bất ngờ không kịp đề phòng như vậy.
Tiêu Hàn Tranh chẳng những làm một vị quan văn tốt, đánh giặc cũng vô cùng cưỡng hãn.
Dần dần được người ta gọi là chiến thần của Đại Lương.
Chân chính đanh một trận thành danh, trở thành nhân vật nhà nhà đều biết.
Đi theo được mọi người tán dương chính là phúc tinh Thời Khanh Lạc, đồ đệ của lão thần tiên, chẳng qua lời đồn của nàng mang một ít sắc thái truyền kỳ, làm cho dân chúng vô cùng vui vẻ bàn luận.
Thật ra bên này Đại Lương cũng không chống đỡ được bao lâu, số lượng tướng sĩ thì nhiều, nhưng lương thảo và quân bị thì không kiên trì bao lâu nữa.
Sở dĩ Tiêu Hàn Tranh liên tiếp cường thế đi về phía Tây, làm bộ muốn tấn công Cát quốc, chính là vì uy hiếp, cũng để cho Đại Lương có điều kiện đàm phán.
Lần này làm thế nào cũng phải lột một tầng da của Cát quốc.
Tin tức liên tiếp thắng lợi, công hạ thành chủ của Cát quốc truyền về Đại Lương, trên có Hoàng đế và gia tộc thế gia dưới có bá tánh trăm họ đều không nhịn được kích động.
Sau khi nhận được thư cầu hòa của Cát quốc, hoàng đế vui vẻ vô cùng, liên tiếp tán dương Tiêu Hàn Tranh ba chữ tốt.
Dù là người không muốn Tiêu Hàn Tranh quật khởi, cũng không dám gây chuyện vào lúc này.
Nếu không sẽ bị nước miếng của dân chúng dìm chết, dù sao bây giờ Tiêu Hàn Tranh chính là chiến thần nổi tiếng cả nước.
Tất nhiên Hoàng đế cũng muốn đánh chiếm Cát quốc, nhưng ngài cũng rất có lý trí, biết bây giờ lấy quốc lực của Đại Lương vẫn còn kém một chút.
Nếu đầu óc quá xúc động, chờ sau khi lương thảo và quân bị hết, vậy sẽ thất bại trong gan tất.
Dù sao nếu bọn họ đánh Cát quốc thì sẽ trở thành kẻ xâm lực, tướng sĩ của Cát quốc và bá tánh sẽ điên cuồng chống cự bảo vệ quốc gia.
Vốn dĩ Cát quốc đã rất mạnh, lực lượng phản công sẽ không nhỏ.
Hoàng đế không muốn lật thuyền trong mương, cho nên nhận thư cầu hòa.
Vì vậy sứ giả Cát quốc ở Đại Lương hơn mười ngày, hoàng đế mới gặp, sau đó chính là một phen kịch liệt trả giá.
Bên kia, trong thành trì của Cát quốc.
Tiêu Hàn Tranh mang binh đánh vào, cũng không g.i.ế.c hay cướp bóc, chuyện ác nào không làm giống với Cát quốc.
Giam tướng sĩ thủ thành của Cát quốc giam lại, không động đến dân chúng.
Tất nhiên, cũng để cho người giám sát, một khi phát hiện bạo dân hay vấn đề gì đó, sẽ g.i.ế.c không tha, những người khác thì ném vào đại lao.
Bọn họ ở chỗ này hơn một tháng, lúc này Thời Khanh Lạc cũng đang giúp đỡ xử lý mọt ít công vụ.
Tiêu Hàn Tranh từ bên ngoài đi vào.
Thời Khanh Lạc chủ động rót ly nước cho hắn: “Bận xong rồi?”
Tiêu Hàn Tranh nhận lấy uống một hơi cạn sạch: “Bận xong hết rồi.”
“Ta nhận được tin tức truyền từ kinh thành, hòa đàm đã đến hồi cuối, cát quóc nhường không ít lợi ích, còn có bồi thường số lượng lớn vật tư và vàng bạc châu báu.”
Thời Khanh Lạc cũng không bất ngờ, dù sao kinh thành vẫn có rất nhiều năng thần.
Nàng cười hỏi: “Vậy có phải rất nhanh chúng ta sẽ trở về Bắc Thành không?”
Tiêu Hàn Tranh gật đầu: “Không ngoài dự đoán thì trong vòng một tháng có thể trở về.”