Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần

Chương 923



Lương Hữu Tiêu thành thân được một tháng, hắn ta lại chuẩn bị khởi hành ra biển.

Lần này Lương Hữu Tiêu không chỉ mang về nhiều thứ tốt, mà còn mang đến một số kỹ thuật ở châu Âu.

Chẳng hạn như đóng tàu, kỷ thuật hàng hải, máy móc, kỹ thuật luyện kim, tất cả đều tốt hơn Đại Lương.

Cũng bởi vậy việc hắn ta muốn tiếp tục ra biển, Hoàng đế và các đại thần của Công bộ đều hết sức ủng hộ.

Lần này cũng có rất nhiều người muốn tham gia kế hoạch ra biển, Hoàng đế và Lương Hữu Tiêu đã bàn bạc, quyết định cho một phần trong số đó đi theo ngắm nhìn thế giới bên ngoài.

Khi Lương Hữu Tiêu lại chuẩn bị ra khơi, Tiêu Hàn Dật cũng chủ động đi tìm ca ca, bày tỏ rằng cậu muốn được ra biển để trải sự đời.

Tiêu Hàn Tranh không ngờ đệ đệ lại muốn ra biển.

Vẻ mặt hắn ôn hòa mở miệng hỏi: “Sao đột nhiên lại muốn ra biển?”

Tiêu Hàn Dật thành thật trả lời: “Đệ thật sự khao khát được nhìn thấy thế giới bên ngoài. Không chỉ đơn giản là muốn ra biển, mà còn muốn đi khắp nơi ở Đại Lương, cũng như Tây Vực.”

Cậu đã từng nghe không ít những chuyện ở bên ngoài, có một sự thôi thúc muốn được ra ngoài ngắm nhìn thế giới.

Vốn chờ đến lúc thi khoa cử xong cũng vì muốn cho gia đình và bản thân một lời giải thích.

Nếu Lương Hữu Tiêu không đi biển nữa, cậu cũng sẽ nói với ca ca là mình muốn đến những nơi khác ở Đại Lương.

Tiêu Hàn Tranh thở dài hỏi: “Đệ đã nghĩ kỹ chưa?”

“Đừng nhìn hai lần ra biển của Lương Hữu Tiêu đều rất phong quang đẹp đẽ, thật ra hắn ta đã gặp rất nhiều nguy hiểm, luôn phải đối mặt giữa sự sống và cái chết, một khi không cẩn thận sẽ mất mạng.”

“Trên biển có hải tặc hùng mạnh, còn có dân bản xứ ở một số nơi sẽ có thái độ thù địch với người ngoại quốc.”

“Muốn ra biển thì phải chuẩn bị tâm lý có thể mất mạng bất cứ lúc nào.”

Hắn không phải là người độc tài, dù tôn trọng sự lựa chọn của đệ đệ, nhưng vẫn muốn cho đệ đệ hiểu được sự nguy hiểm khi đi biển.

Nếu như vậy mà vẫn còn kiên trì, vậy hắn cũng không phản đối, dù sao thì mỗi người đều phải chịu trách nhiệm với cuộc sống của chính mình.

Hắn không thể chỉ vì bản thân là ca ca của đối phương, mà có thể áp đặt suy nghĩ của mình lên người đệ đệ, cái này không được cái kia không cho.

Tham Khảo Thêm:  Chương 308: Huyết ô và Đại nhãn quỷ* (1)

Sống thêm một kiếp nữa, Tiêu Hàn Tranh đã cởi mở hơn trong vấn đề này.

Tiêu Hàn Dật cũng không phải là nhất thời bồng bột, cậu gật đầu: “Đệ biết rất nguy hiểm, gần đây đệ đã hỏi thăm ở chỗ Tiêu ca rồi.”

“Nhưng đệ vẫn muốn đi.”

“Sau khi trở về chắc là sẽ không ra biển nữa, mà sẽ đi du ngoạn khắp Đại Lương, sau đó đến Tây Vực.”

Cậu cũng không có hứng thú lắm với việc làm quan.

Bây giờ mẫu thân, ca ca và tỷ tỷ đều đã có gia đình, hơn nữa còn rất hạnh phúc, cậu cũng không vướng bận gì nữa có thể đi làm những gì mình muốn.

Tiêu Hàn Tranh trầm mặc một lát, rồi mới đáp lời: “Được, ta tôn trọng quyết định của đệ.”

“Tuy có thể ra biển, nhưng nhất định phải chuẩn bị kỹ càng.”

Đứa trẻ lớn lên muốn giương cánh bay cũng không thể bẻ gãy đôi cánh của nó được, còn làm được gì nữa, chỉ có thể dạy cho cậu học cách bay thôi.

Tiêu Hàn Dật thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Ca ca yên tâm, đệ nhất định sẽ chuẩn bị sẵn sàng, cũng sẽ sống sót trở về.”

Cậu đương nhiên hy vọng ca ca sẽ đồng ý.

Nếu ca ca không đồng ý, cậu cũng không làm trái ý ca ca. Cũng biết ca ca chỉ muốn tốt cho mình nhưng trong lòng sẽ không khỏi cảm thấy tiếc nuối.

Việc Tiêu Hàn Dật muốn theo Lương Hữu Tiêu ra biển, rất nhanh những người khác cũng biết.

Mặc dù Khổng Nguyệt Lan rất lo lắng, nhưng vẫn tôn tọng quyết định của con trai.

Cuộc sống bây giờ so với trong thôn tốt hơn rất nhiều, con trai thứ hai cũng suýt c.h.ế.t một lần, nếu đã vậy sao không để cho cậu làm những gì mà bản thân muốn?

Nhân sinh khổ đoản, nên tận hưởng lạc thú trước mắt, bà không muốn dùng tình thân trói buộc con trai.

Lương Vũ Lâm biết ra biển rất nguy hiểm, nhưng thê tử và con trai cả đều đồng ý, ông cũng không phản đối.

Chỉ có giúp con thứ hai chuẩn bị thêm nhiều đồ để ra biển.

Thời Khanh Lạc là người ít ngạc nhiên nhất khi Tiêu Hàn Dật muốn đi biển.

Vì trước đó ở Bắc Thành, nàng dạy ngoại ngữ và một số phép xã giao ở ngoại quốc cho Lương Hữu Tiêu, Tiêu Hàn Dật cũng thường đến học chung.

Lúc đạo trưởng Trường Thanh đến Tây Vực du ngoạn, trong đôi mắt của Tiêu Hàn Dật tràn đầy sự hâm mộ.

Nhìn Tiêu Hàn Dật có vẻ là người ngoan ngoãn hiểu chuyện nhất trong nhà, nhưng nội tâm lại có tính kiên trì và sở thích riêng.

Tham Khảo Thêm:  Chương 3272: Khó khăn ập đến

Đối với việc này nàng rất ủng hộ, vì thế trước ngày Tiêu Hàn Dật đi, mỗi ngày đều bảo cậu tới để nàng dạy thêm ngoại ngữ và phép tắc xã giao cho cậu.

Cũng như một số kiến thức hải ngoại và các biện pháp an toàn mà nàng biết.

Ngoài ra, mỗi ngày Tiêu Hàn Tranh đều đưa đệ đệ đi rèn luyện sức khỏe, tập thêm võ nghệ, để cậu có thể làm quen với cơ thể của mình tốt hơn. Võ nghệ càng cao siêu, ít nhất khi gặp nguy hiểm cũng sẽ bảo toàn được tính mạng.

Tiêu Hàn Tranh còn mua thêm không ít dược liệu, làm ra nhiều loại thuốc viên và thuốc bột cho đệ đệ.

Có tác dụng giải độc, trị cảm, giảm nhiệt hạ sốt, chữa say sóng, cầm máu, tiêu viêm.

Ngoài ra còn có không ít độc dược, độc phấn, dùng để tự bảo vệ mình.

Lại qua hơn hai tháng, Lương Hữu Tiêu mang theo Tiêu Hàn Dật rời khỏi kinh thành, ra biển lần nữa.

Lần này, công tác chuẩn bị đã đầy đủ hơn, lại đổi mới một số con tàu lớn lơn, hệ số an toàn cũng cao hơn.

Lương gia đã chuẩn bị rất nhiều đồ cho Tiêu Hàn Dật, còn tiễn cậu tới tận cửa thành.

Nhìn xe ngựa dần dần biến thành một điểm đen nhỏ rồi hoàn toàn biến mất, cả nhà mới quay về.

Sau khi trở về, Thời Khanh Lạc cười hỏi Tiêu Hàn Tranh: “Nếu nhị đệ cũng giống như Lương Hữu Tiêu, mang một thê tử ngoại quốc về, chàng có chấp nhận không?”

Tiêu Hàn Tranh bật cười: “Ta đã cho đệ ấy ra biển, tất nhiên cũng có thể chấp nhận việc đệ ấy mang về một thê tử ngoại quốc.”

Nếu có thêm một em dâu ngoại quốc, hắn có thể cảm thấy hơi lạ, nhưng không phải là không chấp nhận được.

Đệ đệ của hắn trông rất ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhưng thật ra trong lòng cũng rất cố chấp và có khi không theo lẽ thường.

Có khi sẽ mang về một em dâu ngoại quốc thật cũng nên.

Thời Khanh Lạc khẽ cười: “Nếu có một em dâu ngoại quốc cũng tốt, sau này con cái sinh ra sẽ mang hai dòng máu, lai tây cũng rất đẹp.”

Tiêu Hàn Tranh dở khóc dở cười: “Nàng nghĩ xa thật đó.”

Cũng có khi đệ đệ sẽ về đây rồi mới tìm thê tử thì sao.

Hai người trò chuyện một hồi, Tiêu Hàn Tranh nói: “Đúng rồi, đề nghị lúc trước của nàng đã được hoàng thượng đồng ý.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 168

Trước đó, tiểu thê tử đã đề nghị xây một sở thú ở kinh thành, đưa những con thú mà Lương Hữu Tiêu đem về vào sở thú để chúng được nuôi dưỡng, còn bổ sung thêm một số con vật bản địa ở Đại Lương vào.

Sau đó bán vé vào cổng, như vậy không chỉ giúp tăng thêm ngân khố cho Hộ bộ, mà còn giúp kinh thành có thêm một chốn vui chơi.

Hắn cũng phát hiện hai đứa nhỏ và tiểu đệ đệ nhà mình, cứ cách mấy ngày là lại vào cũng xem những con vật kia.

Tin rằng những đứa trẻ nhà khác cũng rất thích, một người vui chi bằng để mọi người cùng vui.

Những con thú đó Hoàng đế xem qua mấy lần, cũng không còn hứng thú gì nữa.

Nuôi trong cung không chỉ phiền phức mà còn phải nhờ người chăm sóc, tốn công tốn của.

Thà có được cái gọi là sở thú vừa để kiếm tiền, vừa để thỏa mãn trí tò mò của những người muốn xem động vật quý hiếm.

Thời Khanh Lạc cười nói: “Hoàng thượng anh minh!”

Nàng hỏi: “Việc xây sở thú lại rơi vào tay chàng sao?”

Tiêu Hàn Tranh ông nàng vào ngực: “Chủ ý của thê tử ta, việc này tất nhiên rơi vào tay ta.”

Đương nhiên, việc này đối với hắn cũng là chuyện tốt, xây lên thật tốt thì lại có thêm một chính tích.

Thời Khanh Lạc ôm eo hắn: “Việc này tốt đó! Ta sẽ cho chàng vài ý kiến tham khảo nhé.”

Tiêu Hàn Tranh khẽ cười: “Được chứ.”

Vì vậy trong thời gian tới, Tiêu Hàn Tranh ngoài việc bận rộn chuyện ở Hộ bộ còn có một công việc khác là xây dựng sở thú.

Trong kinh thành, dù là nhà quyền quý hay các thường dân bá tánh, đều nghe nói Tiêu Hàn Tranh muốn xây một sở thú.

Những động vật quý hiếm được vận chuyển từ ngoại quốc về, cũng như nhiều loài động vật bản địa mà mọi người chưa từng thấy, đều được đưa vào sở thú để nuôi.

Sau đó chỉ cần bỏ tiền mua vé vào cửa, ai cũng có thể đến xem.

Cũng giống như đến rạp hát xem kịch vậy.

Việc này rất được mọi người ủng hộ. Dù sao, người giàu có quyền quý muốn nhìn thấy những con vật này cũng không thể vào cung gặp chúng, chứ đừng nói là dân thường.

Giờ chỉ cần bỏ tiền ra là có thể vào xem, mọi người đều rất mong chờ.

Tiêu Hàn Tranh cũng không hề che giấu đây là chủ ý của thê tử nhà mình, còn rất tự hào thường xuyên nhắc tới với mọi người.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.