*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghe thấy tiếng bàn tán ở xung quanh, cuối cùng Lâm Phong cũng hiểu ra cái tên trước mặt là loại người thế nào.
Thì ra là một thằng công tử bột đến đây hưởng thụ cuộc sống!
Gương mặt xinh đẹp của Lâm Vân Dao cũng tỏ ra lạnh lùng.
Không ngờ rằng mình vừa đến trường đã bị một tên bi3n thái để mắt tới!
Nhưng bây giờ cô ấy cũng không còn là con bé nhu nhược yếu đuối trước kia nữa, sau khi trải qua chuyện ở nhà máy đêm qua, cô ấy đã trưởng thành hơn rất nhiều.
“Mày dám đẩy tao?”
Lúc này, Tân Phong đột nhiên bò dậy lạnh lùng nhìn Lâm Phong.
“Tao không chỉ đẩy mày mà còn đánh mày nữa đó!”
Lâm Phong đá nhẹ một phát đẩy Tân Phong ngã xuống đất lần nữa.
Cũng không còn cách nào khác.
Dù sao đây cũng là trường cũ của anh, anh sợ dùng nhiều sức quá đạp Tần Phong chết luôn thì không hay lắm.
“Xì xào! “
Mọi người xung quanh lại bắt đầu rầm rộ lên.
Cảm thấy Lâm Phong quá điên cuồng!
Đẩy một cái là được rồi, lại còn dám dẫm chân lên?
“Thật ra cũng không cần phải bất ngờ, dù sao anh ta không biết lai lịch của ‘Tân Phong!”
“Đúng đó đúng đó, tôi đoán một khi anh ta mà nghe về lai lịch của Tân Phong là chân anh ta sẽ mềm nhũn ra ngay tại chỗ luôn.
“
“Haizz! Dù sao cũng là người trẻ tuổi nóng tính!”
Đau quá đi mất!
Tân Phong ôm bụng, trong ánh mắt có hơi e ngại.
Dù sao hôm nay anh ta cũng không mang theo tay sai, một người bị phụ nữ đào cho rỗng tuếch như anh ta thì tay trói gà còn không chặt.
Chẳng qua khi nghe thấy lời nói của những người xung quanh thì anh ta lại tự tin lên.
Đúng vậy đó!
Cái thằng nhãi ranh này chỉ là một tên trẻ con miệng còn hôi sữa!
Đưa em gái mình đi học đại học nên không hề biết anh ta đáng sợ thế nào!
Một khi anh ta công khai thân phận thì sao đối phương có thể không bị doạ cho sợ hãi ngoan ngoãn cầu xin tha thứ chứ?
“Thằng nhóc, mày có biết! ”
“Bốp!”
Một bàn tay Lâm Phong vung ra tát vào má trái Tân Phong, bên má Tần Phong nhanh chóng sưng lên.
“Con mẹ mày, có giỏi thì tát một lần nữa xeml”
‘Tân Phong điên cuồng gào lên.
Lâm Phong nghe vậy thì không nhịn nổi mà bật cười.
Cả đời này anh chưa bao giờ nghe thấy yêu cầu nào như thết
“Bốp!”.