Nhìn lại ba khách mời khác đang run rẩy trong gió lạnh, so sánh một chút, đột nhiên thấy mấy người đó đúng là thê thảm.
Ba người có thể kiên trì trong hai ngày qua, hoàn toàn là nhờ tự thôi miên mình, liên tục tự nhủ với bản thân là những khách mời khác cũng đang sống những ngày tháng gian khổ giống mình.
Nếu để họ nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của Chung Tử Xuyên, chắc chắn sẽ tức chết.
Cùng là khách mời trong Hoang Dã Cầu Sinh, mà chất lượng cuộc sống lại có thể chênh lệch đến mức này.
Những người trong ê-kíp chương trình đều tấm tắc khen ngợi.
“Chất lượng cuộc sống này của cậu ta có khác gì đang sống trong thành phố đâu.”
Trên mặt Tiêu Hoà lại rất điềm tĩnh: “Đừng vội, đây mới chỉ là bắt đầu thôi.”
Lời của cô giống như chính thức kéo ra một bức màn.
Lại qua một ngày, đạo diễn thức dậy, phát hiện Chung Tử Xuyên đã tìm thấy một số hạt đậu nành hoang, có thể là do người dân bản địa trồng, hạt giống rơi vãi ra ngoài, không biết từ lúc nào đã mọc thành một khu vực nhỏ.
Cậu ta hái những hạt đậu nành chín về, tự mày mò làm một chiếc cối đá, bắt đầu xay sữa đậu nành.
Xay xong, cậu ta cho nước muối còn lại từ lần chế muối trước vào, làm thành đậu hũ non, rồi ép thành đậu phụ.
Cả một ngày trôi qua, cậu ta đã có sữa đậu nành, đậu hũ non, đậu phụ mềm, một số đậu phụ thối đang chuẩn bị ủ và những miếng tàu hũ ky đang phơi.
Có thể sánh ngang với một xưởng làm đậu phụ.
Đậu phụ cùng với cá tươi mới bắt được, thêm rau dại được nêm nếm, ăn không hề kém gì ê-kíp chương trình.
Ngày thứ tư, Chung Tử Xuyên bắt đầu dùng muối ướp rau dại, chuẩn bị làm cho mình một nồi cá chua.
Ngày thứ năm, cậu ta bắt được một vài con gà rừng, nhốt ở bên ngoài lều, không cần lo lắng có trứng ăn.
Ngày thứ sáu, khi cậu ta bắt đầu đào hố sâu, chuẩn bị làm cho mình một bể bơi thì toàn bộ ê-kíp chương trình đã tê liệt.
“Đây là đến để cầu sinh, hay là đến để nghỉ dưỡng vậy?”
Vệ Thông không nhịn được thốt lên.
Mãi đến ngày thứ mười, khi chỉ còn bốn ngày nữa là kết thúc ghi hình, Vệ Thông phát hiện Chung Tử Xuyên đang mày mò cách ghép cây cam, anh ta cảm thấy không thể tiếp tục như vậy được nữa.
Anh ta nghi ngờ, nếu chương trình này cứ tiếp tục ghi hình, Chung Tử Xuyên rất có thể sẽ tự mình phát triển một nền văn minh mới trên đảo.
Trước đây lúc ghi hình chương trình, anh ta rất nghiêm khắc, bất kể các khách mời có khổ sở thế nào, anh ta đều không hề lay động, nhưng lần này nhìn Chung Tử Xuyên ngồi trên giường sưởi ăn lẩu, lại nhìn ba khách mời khác run rẩy trong gió lạnh, anh ta đột nhiên thấy thương hại cho bọn họ.
Anh ta tạm thời thay đổi luật chơi, quyết định trong bốn ngày cuối cùng để mấy vị khách mời gặp mặt nhau, đoàn kết hợp tác, cùng nhau Hoang Dã Cầu Sinh.
Vì vậy, khi ba vị khách mời khác bước ra khỏi khu rừng, nhìn thấy ngôi lều của Chung Tử Xuyên thì đều ngây người.
Ngôi lều nhỏ xinh xắn, có thể che mưa tránh gió, bên trong còn lắp cả một cái giường sưởi!
Có thể tưởng tượng được, mỗi tối sẽ ấm áp đến mức nào.
Nhìn ra bên ngoài, treo đầy cá muối và rau khô, căn bản không cần lo lắng vấn đề ăn uống.
Trước cửa nở rộ những bông hoa mới được chuyển đến, tạo thành một khu vườn nhỏ, gà vịt kêu quang quác, những quả trứng thu được ăn không hết, đã chất đầy một giỏ
Điều khiến người ta không thể tin nhất là, Chung Tử Xuyên lại có cả một bể bơi!
Hoang Dã Cầu Sinh!
Bể bơi!
Quá vô lý rồi!
Khi biết được tất cả những thứ này đều do một mình Chung Tử Xuyên bày ra, mấy vị khách mời lập tức dành cho cậu ta ánh mắt ngưỡng mộ.
Chung Tử Xuyên bị họ nhìn đến mức có chút ngượng ngùng, mặt đỏ bừng, nhét cho họ mấy con cá muối, sau đó đi theo ba vị khách mời xem nơi ở của họ trong thời gian qua.
Khi nhìn thấy mấy cái ổ nhỏ được dựng bằng cành cây, gió thổi là có thể đổ sập bất cứ lúc nào, Chung Tử Xuyên nhỏ giọng hỏi: “Mọi người… có muốn đến chỗ tôi ở không?”
Ba người không nói hai lời liền gật đầu, kích động vây quanh cậu ta.
“Thật sự có thể sao?”
“Tuyệt quá! Cuối cùng cũng không phải chịu đói chịu rét nữa rồi.”
“Chung Tử Xuyên, tiếp theo chúng tôi nghe theo cậu hết, cậu bảo chúng tôi làm gì, chúng tôi sẽ làm nấy! Cứ ra lệnh đi!”
Chung Tử Xuyên bị họ nói đến mức mặt đỏ bừng, khẽ gật đầu, dẫn họ quay về.
Nhìn thấy cảnh này, những người trong phòng làm việc đều có chút kinh ngạc.
“Tôi còn tưởng Chung Tử Xuyên sợ xã hội chứ, không ngờ lại chủ động đề nghị ở cùng nhau.”
“Hình như cậu ta không còn sợ xã hội như trước nữa rồi.”
Trong hình, Chung Tử Xuyên và ba vị khách mời ở chung, mặc dù lúc đầu có chút gò bó và căng thẳng, nhưng theo thời gian, cậu ta cũng dần thả lỏng.
Lúc nói chuyện với mọi người, cậu ta sẽ không cúi đầu nữa, mà là thẳng thắn nói ra suy nghĩ trong lòng, thậm chí thỉnh thoảng còn dám quay đầu nhìn vào ống kính, nở một nụ cười rạng rỡ.
So với lúc mới tham gia chương trình, quả thực là một trời một vực.
Vệ Thông vô cùng kinh ngạc.
“Không ngờ chương trình của chúng ta lại có hiệu quả này!”
Lúc này màn đêm đã buông xuống, Chung Tử Xuyên nhóm lửa trại, bốn vị khách mời đang vừa hơ lửa vừa trò chuyện, tạo nên một khung cảnh vô cùng hòa hợp.
Hơn nữa, gần đây trên đảo vẫn luôn bình yên, mấy con thú dữ đều biến mất không thấy đâu, không ít nhân viên công tác đã quay về nghỉ ngơi.
Tiêu Hòa trở về phòng, đang chuẩn bị đi ngủ thì đột nhiên nhận được điện thoại của Giang Diệp.
Tín hiệu trên hòn đảo này không tốt lắm, điện thoại của cô mặc dù không bị tịch thu nhưng bình thường lên mạng cũng khó, thậm chí tín hiệu điện thoại cũng lúc có lúc không.
Vì vậy từ khi lên đảo, Tiêu Hòa và Giang Diệp vẫn luôn không liên lạc được.
Lúc này trên điện thoại chỉ có hai vạch sóng, vậy mà lại kết nối thành công.
Tiêu Hòa nhấn nút nghe, do ảnh hưởng của tín hiệu, bên trong truyền đến tiếng rè rè, như thể đã vượt qua cả một đại dương, trải qua thiên tân vạn khổ, cuối cùng mới truyền đến tai cô.
Giọng nói của Giang Diệp mang theo sự kinh ngạc, lắp bắp: “Tiêu Hòa? Kết… nối được rồi sao?”
“Kết nối được rồi.” Tiêu Hòa trả lời.
Giang Diệp ở đầu dây bên kia thở phào nhẹ nhõm. “Tôi liên lạc với cô mãi không được, cứ lo mọi người xảy ra chuyện.”
Tiêu Hòa mở cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.
Mặt biển đen kịt, chỉ có nơi ánh trăng rọi xuống gợn lên những đợt sóng lấp lánh, sự dịu dàng và mãnh liệt hòa quyện, tạo thành một bức tranh hùng vĩ.
Gió biển thổi vào, mang theo mùi vị cổ xưa lâu đời.
“Tín hiệu trên hòn đảo này không tốt lắm, tôi thường định kỳ báo bình an với anh Kiếm, anh ấy không nói với anh sao?”
“Có nói…” Giọng Giang Diệp dịu lại, nhẹ nhàng thì thầm: “Nhưng tôi muốn nói chuyện với cô.”