Nếu không, con hamster sẽ đến tìm anh ta mỗi ngày.
Chu Nham sợ đến vỡ mật, lập tức khai hết tội lỗi của mình.
Lúc đầu, anh ta và Ôn Khả Khả quen nhau đúng là có tình cảm, nhưng sau khi Ôn Khả Khả rút khỏi giới giải trí, theo thời gian, anh ta dần cảm thấy chán.
Đúng lúc này, anh ta phát hiện ra Ôn Khả Khả còn có một khoản tiền tiết kiệm không nhỏ, thế là giả vờ muốn mua nhà, lừa cô ấy xây dựng tổ ấm, lấy tiền của Ôn Khả Khả rồi dứt khoát chia tay.
Số tiền đó anh ta đã tiêu một ít, còn lại vẫn để trong tài khoản.
Chu Nham vừa nói vừa lấy thẻ ngân hàng và biên lai chuyển khoản ra, ngay cả chứng cứ phạm tội của mình cũng chuẩn bị đầy đủ.
Anh ta nắm c.h.ặ.t t.a.y cảnh sát.
“Cầu xin các anh nhanh chóng đưa tôi vào tù, tôi không muốn nhìn thấy con hamster lớn đó nữa.”
Cảnh sát cau mày, cảm thấy anh ta bị điên rồi.
Hamster cao hơn cả người, nếu thực sự tồn tại thì đã sớm lên trang nhất báo chí rồi.
Huống hồ, anh ta còn không nói được tối qua mình ở đâu.
Đa phần là bị ác mộng quấn thân nên mới sợ đến vậy.
Nhưng những bằng chứng lừa đảo này lại là thật.
“Tôi sẽ liên lạc với Ôn Khả Khả, để cô ấy đến đây làm biên bản.”
Nói xong, lập tức gọi điện cho Ôn Khả Khả, đơn giản kể lại sự việc.
Chưa đầy một phút sau khi cúp điện thoại, Tiêu Hòa và Ôn Khả Khả đã đi vào.
Nhanh quá!
Giống như đã đợi sẵn ở ngoài đồn cảnh sát vậy.
Ý nghĩ này thoáng qua trong đầu cảnh sát, anh ta nhanh chóng đi tới.
Chưa kịp mở lời, Chu Nham ngồi cách đó không xa vừa nhìn thấy Ôn Khả Khả, đột nhiên lao tới, quỳ phịch xuống trước mặt cô ấy.
“Khả Khả, là lỗi của anh, anh không nên lừa em, anh sẽ trả
lại tiền cho em ngay, xin lỗi, xin lỗi…”
Ôn Khả Khả lạnh lùng nhìn người đàn ông thảm hại trên mặt đất, cảm thấy mình một năm trước mình mù rồi mới có thể thích một tên như anh ta.
“Đã đến đồn cảnh sát rồi thì cứ làm theo ý của cảnh sát, tiền thì đương nhiên anh phải trả, hình phạt cũng không thể thiếu.”
Bây giờ Chu Nham chỉ lo mình bị hamster bắt đi, sợ hãi vội vàng gật đầu.
“Tôi nhận tội! Tôi nhận tội!”
Toàn bộ quá trình lập án diễn ra rất nhanh, chỉ chờ tòa án phán quyết, người phải trả tiền thì trả tiền, người phải ngồi tù thì ngồi tù.
Tới trưa, Tiêu Hòa và Ôn Khả Khả bước ra khỏi đồn cảnh sát, bên ngoài đã nắng chói chang.
Những giọt sương trên lá cây trước cửa đã sớm bốc hơi hết, trở nên xanh tươi bóng loáng.
Ôn Khả Khả đứng trước cửa, cảm thấy có thứ gì đó đã hoàn toàn buông xuống, sau một năm, cuối cùng cô ấy cũng thực sự cảm nhận được hơi ấm của ánh mặt trời.
Cô ấy hít một hơi thật sâu.
“Đội trưởng, hôm nay để em chải lông cho Tiểu Quai nhé.”
Tiểu Quai trong không gian nghe thấy câu này, lập tức kích động chạy loạn khắp nơi.
Tiêu Hòa vội vàng giữ chặt nó lại.
“Bây giờ cô không sợ nữa sao?”
Ôn Khả Khả kích động nói: “Đều nhờ Tiểu Quai giúp em đối phó với Chu Nham, còn đòi lại tiền cho em, bây giờ em có thể chải trụi lông nó!”
Sao được?
Lời này vừa nói ra, Tiêu Hòa suýt không giữ được Tiểu Quai, suy nghĩ một lúc mới nói: “Vậy thì hôm nay đi luôn đi, Hoắc An và Từ Nhất Chu hôm nay chắc không có việc gì.”
Nửa giờ sau.
Hai con người vốn đang ở nhà lén lút chơi điện tử, bây giờ lại mặc quân phục, vẻ mặt đau khổ đứng trong khu rừng nhỏ quen thuộc.
Tiêu Hòa: “Ôn Khả Khả muốn chải lông cho Tiểu Quai, tôi nhớ ra hai người vừa hay không có việc gì, đã lâu không huấn luyện rồi, tiện thể gọi hai người tới.”
Hoắc An & Từ Nhất Chu:”?”
Cái gì gọi là vui mừng từ trên trời rơi xuống?
Hai người đồng loạt nhìn về phía Ôn Khả Khả, lại thấy một cảnh tượng kinh hoàng.
Cô ấy cầm một chiếc lược, thực sự đang chải lông cho hamster.
Con quái vật khổng lồ kia bây giờ đã thoải mái nằm ườn trên mặt đất, còn để lộ cả bụng, nhắm mắt lại thoải mái tận hưởng.
Nếu bỏ qua hàm răng sắc nhọn khổng lồ của nó, cái đuôi có thể quét gãy cả đại thụ, còn có thân hình to lớn, thì trông nó vẫn có chút đáng yêu.
Vẻ mặt Ôn Khả Khả thì lại nghiêm túc, chải một cái là lẩm bẩm hai triệu, nhìn hamster bằng ánh mắt đầy trìu mến.
Hoắc An mở miệng mấy lần mới dám hỏi thành câu: “Cô không sợ sao?”
Ôn Khả Khả vốn có hơi sợ, nhưng nghĩ đến tên đàn ông tồi vừa khóc lóc xin lỗi vừa trả lại hai triệu, cô ấy liền không sợ nữa.
“Hai người không thấy nó khá đáng yêu sao?”
“Đáng… đáng yêu?”
“Ôn Khả Khả, cô có phát hiện ra không, cô ngày càng giống đội trưởng rồi…” Hoắc An không nhịn được nói.
Ôn Khả Khả đang dùng tốc độ mà mắt thường có thể thấy được, tiến gần đến hướng của Tiêu Hòa!
Tiêu Hòa đứng phía sau:?
“Giống tôi thì không tốt sao?”
Vào thời mạt thế, cô là thần tượng của cả căn cứ, cấp dưới có năng lực xuất chúng, lại không lo ăn uống.
Hoắc An cười gượng hai tiếng, không nói gì.
Tiêu Hòa cảm thấy bị xúc phạm, lập tức quyết định: “Hôm nay tăng cường huấn luyện!”
?!
Hoắc An lập tức sụp đổ.
Vừa mới cầu xin, Tiêu Hòa đã mặt không đổi sắc nói: “Hôm qua đạo diễn Tôn Văn gọi
điện cho tôi, nói là phần đầu của Tân Binh, Xông Lên Nào sắp kết thúc rồi, tiếp theo sẽ có một khoảng thời gian trống. Nhân lúc này, cậu phải tranh thủ huấn luyện, nâng cao năng lực, giới giải trí đổi mới rất nhanh, chúng ta không thể bị đào thải được.”
Hoắc An kinh ngạc nói: “Nhưng em đã là người đầu tiên trong đoàn phim rồi.”
Vì yêu cầu nghiêm khắc của Tiêu Hòa, cậu ta vừa đóng phim vừa không bỏ lỡ việc huấn luyện, bây giờ đã trở thành người có thể chất và kỹ thuật tốt nhất trong đoàn phim, chạy vài lần vượt chướng ngại vật liên hoàn căn bản không thành vấn đề.
Lúc quay phim, trung đội trưởng của quân khu đi ngang qua nhìn thấy, còn nói cậu ta có tố chất làm quân nhân.
Vậy mà vẫn chưa đủ sao?
Nếu tiếp tục luyện nữa, cậu ta sắp sánh vai với lính đặc chủng rồi!
Tiêu Hòa nghe xong lời trình bày của Hoắc An, cau mày, nhìn cậu ta bằng ánh mắt coi thường.
“Nhưng cậu còn chạy không lại cả tôi.”
“…..”
Hoắc An cạn lời.
Muốn chạy thẳng Tiêu Hòa, căn bản là chuyện không thể!
Cậu ta đã tận mắt chứng kiến, Tiêu Hòa đuổi theo hamster chơi trong rừng.
Không sai.
Mấy người bọn họ bị hamster đuổi chạy, nhưng Tiêu Hòa lại ngược lại.
Hamster ở phía trước chạy thục mạng, Tiêu Hòa ở phía sau đuổi theo một cách nhẹ nhàng, giống như đang chơi trò chơi vậy.
Đừng nói đến những chướng ngại vật liên hoàn kia, đối với cô mà nói chỉ là chuyện nhỏ.
Hoắc An gần như nghi ngờ, người đại diện của mình rốt cuộc có phải là người không?
Lúc này, Tiêu Hòa lại nói: “Hơn nữa tôi là nữ, cậu là nam, xét về điều kiện sinh lý, cậu phải chạy nhanh hơn tôi, thời gian ít hơn tôi một phần ba, hẳn là không quá đáng chứ?”
“….”