Các quan nghe vậy đều ngạc nhiên không thôi! Vậy mà có tận hơn hai trăm người cơ ái!
Hơn hai mươi nha nội trong Quốc Tử Giám đã để cho ngươi ăn đến ngập miệng rồi!
Hơn hai trăm người này nữa vậy chẳng phải sẽ khiến ngươi no tức bụng sao?
“Thần phản đối!” Hộ bộ thượng thư Tiền Viên Thâm đứng ra lên tiếng.
Nữ đế hỏi: “Tiền ái khanh, tại sao ngươi phản đối?”
“Bệ hạ!” Tiền Viễn Thâm lớn giọng nói: “Toàn bộ chỉ tiêu của Quốc Tử Giám đều dựa vào quốc khố! Nếu đề nghị này được thi hành thì kinh phí chắc chắn sẽ gia tăng! Trước mắt tình hình quốc khố đang căng thẳng, mong bệ hạ minh xét!”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Tiền đại nhân lại nói đùa! Có mỗi hai trăm học trò mà thôi, có thể tiêu tốn được. bao nhiêu tiền chứ? Mỗi năm tâm ba đến bốn vạn lượng là nhiều lắm rồi! Nếu tình hình quốc khố căng thẳng, không chỉ được ngân lượng thì hạ quan xin tình nguyện gánh vác! Coi như phát phúc lợi, tạo điều kiện cho quan viên hàng ngũ phẩm trở lên trong toàn quốc!”
Quan văn quan võ trong triều: “Đậu má
Một câu vô liêm sỉ thế mà hắn cũng thốt ra được? Ngươi muốn phát phúc lợi cho các quan ư?
Có mà ngươi đang âm mưu gì đó thì có!
Ngươi bảo ngươi tạo điều kiện?
Có mà kề dao lên cổ người ta ấy!
Cầm thú còn có tính người hơn ngươi!
“Thần phản đối!” Công bộ thượng thư Vương Như Thủy đứng ra nói.
“Bệ hạ, đề nghị này không hề thỏa đáng! Giáo dục nhất định phải công bằng, nhất là đối với Quốc Tử Giám làm việc dưới triều đình ta thì lại càng phải công bằng hơn, để mỗi một người đọc sách đều có cơ hội cạnh tranh ngang nhau chứ không phải dựa vào cha mẹ!”
“Nếu đề nghị này được thực thi sẽ gây ra bất công trong ngành giáo dục, khiến người đọc sách mất đi tính tích cực, dân chúng sẽ thất vọng về triều đình! Dần dà sẽ gây ra ảnh hưởng nghiêm trọng, mong bệ hạ minh xét!”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Vương đại nhân nói đúng, giáo dục là phải công bằng! Mỗi một người đọc. sách phải có cơ hội cạnh tranh ngang nhau thì mới có cơ hội được vào Quốc Tử Giám! Thế nhưng những vị quan viên kia đã cống hiến biết bao cho bệ hạ, triều đình, dân chúng và quốc gia, mà con cháu của bọn lại không thể bước vào Quốc Tử Giám, như thế là công bằng hay sao?”
“Người có cống hiến cho nước cho dân phải được. trọng thưởng, đây mới là công bằng! Ai cũng cho rằng giáo dục con cháu là một chuyện không thể lơ là!”
Lâm Bắc Phàm chắp tay: “Thế nên vi thần mới cho bọn họ một cơ hội, giải quyết nỗi lo về sau của bọn họ, như thế bọn họ mới cảm động, mới cống hiến hết mình cho nước cho dân! Đối với quốc gia và dân chúng thì đây là một chuyện tốt, mong bệ hạ minh giám!”
“Thần phản đối!”
Tiếp đó, lại có thêm vài quan viên đứng ra phản đối.
Song lý do của bọn họ đều bị Lâm Bắc Phàm bật lại, đã thế hắn còn nói có lý vô cùng.
Hắn đã quyết tâm ăn chặn thì ai cản cũng vô dụng!
Các quan vừa tức vừa hận, chỉ hận không thể cầm gạch ném vào mặt Lâm Bắc Phàm!
Nữ đế ngồi trên long ỷ nhìn cảnh tượng ấy với vẻ thảnh thơi, trong lòng nàng chỉ muốn cười.
Tên này lại bắt đầu tham lam rồi, sức chiến đấu của hắn đang sục sôi!
Hắn tranh cãi với các quan và chẳng ai có thể làm đối thủ của hắn!
Lần này, các quan trong triều thực sự bị hắn “đè đầu cưỡi cổ” rồi!
“Được rồi, các ngươi đừng cãi nhau nữa! Các ngươi ai cũng suy nghĩ cho triều đình, cho giang sơn xã tắc, làm tổn thương đến hòa khí sẽ không tốt!”
Nữ đế xem tấu chương, nàng trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: “Mới nãy trẫm đã suy nghĩ rất lâu, tổng hợp ý kiến từ các bên và thấy đề nghị này có thể thi hành được. Như những gì Lâm ái khanh nói đấy, thực thi đề nghị này sẽ không gây ra trở ngại gì!”
“Không!” Các quan nhắm mắt lại một cách đây tuyệt vọng, bọn họ cảm giác tương lai của mình như phủ một màu đen tối.
Chỉ có Lâm Bắc Phàm là hớn hở: “Tạ bệ hại”
Buổi tảo triều kết thúc, Lâm Bắc Phàm huýt sáo trở về Quốc Tử Giám làm việc.
Diêu Chính đang đợi mòn mỏi ở ngoài cổng.
‘Trông thấy Lâm Bắc Phàm, hắn ta chạy lẹ tới, thấp thỏm hỏi: “Tế tửu đại nhân, bệ hạ đã đồng ý hay chưa?”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Ta xuất trận mà ngươi còn không yên tâm à? Bệ hạ đã đồng ý rồi, tí nữa sẽ ban lệnh, ngươi yên tâm làm tỉ nghiệp của ngươi đi!”
Diêu Chính vui mừng: “Bệ hạ đồng ý rồi y thì tốt quát Lão phu lại được làm quan triều đình rồi! Ha ha…”
Hắn ta kích động như một đứa trẻ già đầu, nước mắt như chỉ trực trào ral
“Diêu đại nhân, chúc mừng chúc mừng!”
“Hiện giờ phải đổi thành Diêu ti nghiệp rồi chứ nhỉ, ha hai”
“Diêu ti nghiệp, ha ha!”
Quan viên khác trong Quốc Tử Giám cũng thi nhau tới chúc mừng, trong lòng ai cũng ngưỡng mộ!
Mặc dù ti nghiệp chỉ là một chức quan nhỏ hàng lục phẩm, đứng trong triều đình chẳng nói lên được gì, song ở Quốc Tử Giám đã là “dưới một người trên vạn người” rồi, cũng chỉ kém tế tửu mà thôi.
Rất nhiều người cả đời làm quan cũng không với tới được chức vụ này.
Thế nên ai mà chẳng ngưỡng mộ!
“Các vị đại nhân, tối nay lão phu sẽ mở yến tiệc, mời các vị đồng liêu cùng tới chung vui!” Diêu Chính nói.
“Cung kính không bằng tuân mệnh!” Mọi người bật cười.