Tiêu Thái quấn một chiếc áo choàng lông thỏ quanh người Phó Nguyệt: “Còn lạnh không?”
“Thật sự không lạnh, chàng xem ta ăn mặc như một quả cầu tuyết luôn rồi này.” Phó Nguyệt bị quấn thành một khối tròn nhỏ, nàng còn nắm tay Tiêu Giản. Từ xa nhìn lại nhìn giống như hai quả bóng trắng, một lớn một nhỏ.
Thật là đáng yêu!
Phó Nguyệt oán hận nói: “Đường về thôn cũng không xa, chàng lại còn thuê xe ngựa làm gì? Chậm rãi đi bộ về là được rồi.”
“Thân mình nàng không tiện, đường tuyết lại khó đi, nàng cứ coi như đây là tấm lòng thành của ta đi.”
“Đi đi đi đi, đi mau.”
Thạch bà bà trải nệm xong xuôi, liền tới hối bọn họ.
Trước tiên Tiêu Thái ôm Tiêu Giản vào trong xe ngựa, sau đó quay lại đỡ Phó Nguyệt ngồi vào.
Đồng thời, Thạch Dương cũng ôm muội muội ngồi vào thùng xe.
“Đệ ngoan ngoãn ngồi đây nhé.” Tiêu Thái xoa đầu đệ đệ.
Tiêu Giản chớp chớp mắt nhìn, sau đó trịnh trọng hứa hẹn: “A Giản sẽ chiếu cố tẩu tử thật tốt.”
“A Mãn cũng sẽ chiếu cố phu nhân thật tốt.”
Tiêu Thái giương khóe môi, sau đó buông màn chắn xuống.
Phó Nguyệt lấy ra hộp mứt hoa quả ngọt ngào, vừa ăn mứt vừa cười nói chuyện với hai người.
Xe ngựa chậm rãi tiến vào trong thôn, sau đó dừng ở trước cửa Tôn gia.
Hôn nay nhi tử nhà trưởng thôn có hỷ sự, hơn phân nửa người dân trong thôn tụ tập đến nơi này, người đến người đi cực kỳ náo nhiệt.
Xe ngựa dừng lại, mọi người đều tò mò nhìn.
“Đây không phải là A Thái sao?” Người đàn ông đứng ngoài cửa nhận ra người đánh xe, lập tức kêu lên.
“Thúc thúc.” Tiêu Thái lễ phép chào hỏi, sau đó xoay người vén rèm lên.
Nghe nói Tiêu Thái ngồi xe ngựa tới đây, người trong viện truyền tai nhau, người Tôn gia đang bận rộn chiêu đãi khách cũng hay tin.
“Mấy đứa A Thái Tiểu Nguyệt đến đây rồi. Các ngươi cứ ngồi đây đi, ta đi ra ngoài nhìn xem.” Trương thẩm nói với các phu nhân đang ngồi tán ngẫu với nhau, sau đó đi ra.
Bà vừa đi, đám phu nhân liền quay đầu nhìn về phía tiền viện, nghị luận rôm rả.
“Cửa hàng điểm tâm của A Thái trong thành hẳn là kiếm được không ít tiền. Nhìn xem, chỉ có một vài người thôi mà còn thuê cả xe ngựa.”
“Cũng không hẳn là vậy, lúc trước ta còn quản gia thì có đi qua cửa hàng của bọn họ, các món đồ ngọt cực kỳ mắc tiền. Tiền để mua hai, ba cái bánh cũng đủ để mua một cân thịt.”
“Ai da, tiểu tử A Thái kia đúng thật là cưới được một mối hôn sự tốt.” Không ít người đỏ mắt ghen tỵ.
Có một phu nhân che miệng cười nói: “Đâu chỉ một mình Tiêu Thái, hôn sự của Tôn Thế Thịnh chẳng phải cũng cưới được một người tốt đấy sao?”
Nhóm người ngầm hiểu với nhau, “Ha ha ha” cười rộ lên.
“Được rồi, hôm nay là ngày nào, các người bớt tranh cãi lại đi.”
Mọi người nói giỡn với nhau có hơi lớn, một bà thím lo lắng lời đàm tiếu này đến tai gia chủ, khiến cho người ta bất mãn nên mới nhíu mày ngăn cản.
Viện ngoại.
Tiêu Giản và Thạch Mãn đã xuống xe, Tiêu Thái đỡ Phó Nguyệt chậm rãi đi xuống.
Mặc dù quần áo dày, nhưng mọi người nhìn thấy động tác đỡ bụng xuống xe cẩn thận của nàng cũng biết là nàng mang thai.
Phó Nguyệt vừa đặt chân xuống đất, Trương thẩm cũng đúng lúc ra tới.
“Trương thẩm.” Mọi người mở miệng chào hỏi bà.
Trên mặt Trương thẩm tươi cười như hoa: “Đều đến rồi à?”
Bà thay Tiêu Thái đỡ Phó Nguyệt: “Ngươi nói coi đứa nhỏ này, bụng đã lớn tới chừng đó rồi, thím đã nói cháu không cần đến thì không cần đến đi. Chắc là đường không dễ đi đúng không?”
Bà càng nói càng to, mọi người đều nghe ra sự cao hứng trong giọng nói của bà.
Phó Nguyệt cũng tươi cười trả lời: “Cháu ngồi xe ngựa tới đây nên không có việc gì. Thím Trương, nhà thím có hỷ sự, làm sao mà cháu không đến được chứ.”
“Tốt tốt tốt. Bên ngoài lạnh lẽo, mọi người cùng vào trong nghỉ ngơi sưởi ấm một chút nào.” Trương thẩm ôm lấy Tiêu Giản, sờ sờ khuôn mặt đỏ bừng vì lạnh của cậu.