Bước sang tháng chạp, còn không bao lâu nữa sẽ đến ngày trừ tịch tết âm lịch.
Mấy ngày nay, cửa hàng vô cùng bận rộn, Tiêu gia dự tính ngày hai mươi tháng chạp sẽ nghỉ bán để mọi người trong nhà cùng nhau chuẩn bị đón mừng năm mới lần đầu, đồng thời để cho mọi người có thời gian nghỉ ngơi một chút.
Vì thế, cửa hàng dán bố cáo, thông báo đến các khách nhân quen thuộc.
Điểm tâm ở đây rất ngon, nhiều người không ngại chi trả một khoản tiền lớn để mua đồ ăn cho gia đình. Vì vậy khi biết Phúc Khí Điềm Phẩm chuẩn bị đóng cửa, nhiều người đã tranh nhau mua đồ để dự trữ ăn uống ngày tết.
Đúng lúc bây giờ đang là mùa đông lạnh giá, nên bánh có thể bảo quản trong thời gian lâu hơn.
Cho nên trong Tiêu gia, ngoại trừ Phó Nguyệt và Tiêu Giản, mọi người đều đang tất bật làm việc, khí thế ngất trời.
Phó Nguyệt mang thai đã gần được tám tháng, Thạch bà bà khen đứa nhỏ này biết đau lòng cho mẹ nó, nên không quấy phá gì nhiều.
Nhưng dần dần, Phó Nguyệt hành động ngày càng không tiện, tay chân đều bị phù lên.
Vốn ngón tay và bàn chân nàng rất mảnh khảnh, nhưng bây giờ phồng to như chiếc bánh bao trắng.
Cảm xúc của phụ nữ có thai thường rất mẫn cảm.
Thỉnh thoảng, Phó Nguyệt sẽ cảm thấy uể oải trong người, hoặc trở nên cáu kỉnh không lý do. Tiêu Thái luôn ở bên cạnh chăm sóc nàng, nhiều khi Phó Nguyệt không nhịn được mà phát hỏa với hắn, bắt hắn phải đi mua thứ này thứ kia.
Nhưng Tiêu Thái chưa từng hai lời, luôn nhanh chóng làm theo yêu cầu của nàng.
Sau khi tỉnh táo lại, Phó Nguyệt cũng hối hận tại sao mình lại hành xử vô lý như vậy, mặt mày đỏ hồng cọ cọ vào lồng ngực Tiêu Thái, nhỏ giọng áy náy.
Tiêu Thái đỡ nàng nửa nằm nửa ngồi, xoa bóp những chỗ bị sưng phù: “Nếu nàng muốn làm gì thì cứ nói trực tiếp với ta, không cần lo lắng.”
“Ta không phải cố ý làm vậy, nhưng không hiểu sao ta bỗng dưng lại cảm thấy tức giận, nhất thời không khống chế được bản thân.”
Tiêu Thái hiểu bởi vì nàng ỷ lại vào hắn nên mới hành động như thế. Còn khi gặp những người khác trong nhà, Phó Nguyệt chưa bao giờ bộc phát tính tình như vậy.
Huống chi, hắn lo lắng cho sức khỏe thân thể của Phó Nguyệt, nên những chuyện tiểu đả nháo như thế này hắn cũng không để ý.
Càng đến gần ngày sinh, cơ thể Phó Nguyệt càng khó chịu, nửa đêm bởi vì tiểu bảo bảo động mà nàng không thể ngủ được, phải thức tới sáng.
Mỗi khi Phó Nguyệt động đậy, Tiêu Thái cũng sẽ bừng tỉnh: “Là chân không thoải mái hay nàng muốn đi nhà xí?”
Phó Nguyệt nhìn gương mặt tiều tụy của Tiêu Thái, nàng kéo tay hắn đặt lên trên bụng: “Không có việc gì, là bảo bảo đá ta đấy.”
Thời gian trôi qua, Tiêu Thái ngày càng lo lắng, Phó Nguyệt nhìn thấy tinh thần hắn căng chặt, nàng ngược lại còn phải đi an ủi hắn một phen.
“A Thái, thầy lang nói cơ thể ta rất tốt, chàng cũng đừng lo lắng nữa, mau đi ngủ đi.”
Tiêu Thái xoay người, nằm sấp trên bụng nàng, cảm thụ từng chuyển động của bảo bảo: “Bảo bảo, con đừng quấy rầy nương con nữa, đi ngủ sớm một chút đi được không?”
Phó Nguyệt nhìn vẻ mặt nhu hòa chuyên chú của nam nhân trước mặt, nàng đưa tay vuốt tóc hắn, cười nói: “Liệu bảo bảo có thể nghe hiểu hay không?”
Tiêu Thái nghiêm túc gật đầu: “Nhất định là có thể nghe hiểu được, con phải ngoan ngoãn, không được làm phiền nàng nữa.”
“Ha ha ha, được rồi, bảo bảo nói là muốn đi ngủ rồi, chàng cũng mau tới đây nằm nào.”
– ———-
Tiếng pháo vang lên trong đêm, tiễn năm cũ đi, đón năm mới đến.
Đêm trừ tịch – đêm ba mươi, Phó Nguyệt góp vui cùng mọi người nấu bánh chẻo, chỉ điểm cho Thạch Dương làm một vài món chính.
Đây là năm đầu tiên người Tiêu gia đón Tết cùng nhau, đồ ăn bốc khói nghi ngút, hương thơm lan tỏa trong không khí, mọi người cười đùa vô cùng vui vẻ.
Nếu đón giao thừa mà không làm gì thì cũng thật nhàm chán.
Phó Nguyệt lấy ra hai bộ bài nàng đã chuẩn bị từ trước.
Một bộ, nàng đưa cho Tiêu Giản và Thạch Mãn, tên là “Tiểu Miêu Điểu Ngư.”
Đó là trò chơi đơn giản nhất cho hai người.