Thạch Mãn đun đầy một nồi nước nóng, lúc này đã chạy đến đứng ở cửa lo lắng hỏi han: “Bà nội, nước sôi rồi, tiếp theo muốn cháu làm gì ạ?”
“Con đi rửa tay rửa mặt, thay y phục sạch sẽ lại đây cùng phu nhân chậm rãi đi dạo.”
“Vâng! Cháu đi ngay đây.”
Thạch bà bà xoay lại nói với Phó Nguyệt: “Phu nhân, đợt lát nữa A Mãn sẽ đến đi với con. Ta vào bếp nấu cho con bát canh gà, lại làm thêm một bát đường đỏ trứng gà, nhân lúc còn chưa sinh nên ăn nhiều một chút, bổ sung khí lực a.”
“Làm phiền Thạch bà bà.”
Mọi người đều bên nàng, sắp xếp ổn thỏa mọi việc, trong lòng Phó Nguyệt dần thả lỏng lại.
Lo lắng nhiều cũng vô dụng, giữ gìn thể lực cho tốt chuẩn bị cho lần sinh nở cuối cùng.
…
Tiêu Thái một hơi không ngừng, lao thẳng đến ngoài cửa nhà Lý bà bà, đập cửa.
“Ai?” Con trai Lý bà bà đi đến mở cửa.
“Ta là Tiêu Thái, nương tử ta sắp sinh rồi. Ta đến mời Lý bà bà.”
Loại nửa đêm đến gõ cửa này, Lý gia đã gặp nhiều, nghe hắn nói như vậy, con trai Lý gia không hai lời, lập tức xoay người la to với người trong phòng: “Nương! nương tử Tiêu Thái sắp sinh, đến mời người nè.”
“Đến đây!”
Cậu ta vừa hô, người Lý gia liền hành động.
Con trai Lý gia lôi xe ngựa đến.
Con dâu Lý gia thu dọn đồ vật cần thiết cho mẹ chồng, nàng ta cũng sẽ đi theo giúp bà bà.
Sau khi buộc xe ngựa, Lý bà bà cùng con dâu cũng đi ra. Người con trai Lý gia đỡ nương và nương tử mình vào thùng xa, cậu ta lại ngồi yên xe cùng Tiêu Thái, đánh xe rời đi.
Tiêu Thái chỉ mở miệng nói hai câu khi chỉ đường cho cậu ta, thời gian còn lại đều cau mày, vẻ mặt nặng nề.
Con trai Lý gia thoáng nhìn biểu tình của hắn, lên tiếng an ủi: “Tiêu huynh, huynh yên tâm, nương ta đã đỡ đẻ mấy chục năm rồi, người tự ra tay chắc chắn mẫu tử bình an.”
Bây giờ Tiêu Thái không có tâm trạng để chuyện trò, chỉ hơi gật đầu,
Nhìn ra sự lo lắng của hắn, con trai Lý gia cũng không nói nữa, tăng tốc độ xe ngựa.
Chưa đến một lúc, xe ngựa đã dừng ở cửa sau Tiêu gia.
Tiêu Thái dẫn Lý nhũ mẫu và con dâu Lý gia tiến vào sân trước.
Lúc này Thạch Dương đang ngồi ở chính đường tiếp đón Lâm đại phu, Tôn Trường Minh tiếp đãi thay.
Nghe được động tĩnh từ cửa sau, Thạch Dương chạy đến lớn giọng kêu: “Lão gia! Lâm đại phu đã đến rồi.”
“Được, đệ ra cửa sau dẫn Lý huynh đệ và xe ngựa vào.”
“Vâng.”
Lúc này đã gần đến giờ hợi, trong thành Thạch Châu có lệnh cấm đi lại ban đêm, từ canh hai đến canh năm, không thể đi ra ngoài.”
Con trai Lý gia phải đợi sau khi nương cùng nương tử cậu đi ra, qua giờ giới nghiêm mới cùng nhau về nhà.
Có điều phụ nữ sinh con, có thể sinh đến một ngày một đêm, đành đợi vậy.
Thạch Dương dẫn con trai Lý gia buộc ngựa trong chuồng, lại dẫn người vào chính đường cùng uống trà chờ đợi.
Lý bà bà dẫn theo con dâu vào đông phòng, Thạch bà bà đem nước nóng rửa tay cho bọn họ.
Bà Lý vừa rửa vừa hỏi: “Mở được bao nhiêu lóng tay rồi?”
“Sắp được hai lóng rồi, phu nhân còn đang đi lại.”
Lý bà bà thở phào, khi sinh đứa nhỏ chỉ sợ phu nhân sợ đau kêu la lộn xộn, sớm đã dùng hết khí lực đợi đến khi sinh lại không còn sức.
Phu nhân Tiêu gia vẫn bằng lòng xuống đất đi lại, là người mạnh mẽ, hiểu chuyện.
Lý bà bà: “Có thể ăn một chút để bổ sung khí lực.”
Thạch bà bà: “Vừa mới ăn một bát mì, ta còn chuẩn bị đường đỏ trứng gà, phu nhân nói ăn không vô.”
“Vậy không sao, để đó trước, đợi lát nữa lại ăn.” Tiêu phu nhân là thai đầu, đêm còn rất dài.