Tiêu Thái sớm đã đoán trước được nàng sẽ có chút thương cảm, ngồi xuống trước mặt nàng, ngửa đầu nhìn khuôn mặt mất mát của nàng: “Không sao, đại tiểu thư Triệu gia nói không chừng bây giờ cũng không tồi. Nàng đừng nghĩ nhiều.”
Phó Nguyệt khẽ thở dài, như vậy làm sao bảo nàng không suy nghĩ nhiều được đây?!
Trên bức thư ít ỏi vài câu, khái quát một chút tin tức Ngô thúc thám thính ra được.
Nhưng toàn là những thông tin lẻ loi vụn vặt, đào sâu hơn lại khiến người ta lo lắng ngổn ngang.
Trong thư của Ngô thúc, nói thanh danh của Triệu Vân Liên cũng không lộ ra ngoài, trái lại nghe nói tam tiểu thư của Triệu gia rất có tài danh trong vòng văn thần khuê nữ.
Sau khi Ngô thúc phải người hỏi thăm bằng mọi cách mới biết được, đại tiểu thư Triệu gia đến thăm hỏi nhà ngoại- lão phu nhân Trịnh gia ở quốc tử giám, đúng lúc có tin dì của Trịnh gia ở tây bắc xa xôi đổ bệnh nặng, lão phu nhân tuổi tác đã cao, vừa đau lòng đến ngất đi. Trịnh gia ngoại trừ hai cô con gái đã lấy chồng, đời thứ ba đều là cháu trai, Triệu Vân Liên liền thay thế ngoại tổ mẫu đến tây bắc trước để hầu bệnh.
Nếu chỉ là như vậy còn có thể khen một tiếng tiểu cô nương trọng tình trọng nghĩ, rất hiếu thuận. Phó Nguyệt biết được cũng sẽ không quá lo lắng.
Nhưng mà, trong bức thư của Ngô thúc lại kèm theo mấy tin tức khác.
Một là, nghe nói Trịnh lão phu nhân cố ý muốn để cháu trai lớn cưới người cháu ngoại này, nhưng con dâu trưởng của đại phòng không đồng ý. Cháu trai lớn của Trịnh gia mới chỉ có mười tám, đã qua kỳ thi hương trở thành cử nhân, rất có khí phách năm đó của tổ phụ, người nào cũng nói hắn ta tiền đồ vô lượng.
Cháu trai lớn của Trịnh gia là đứa nhỏ xuất chúng nhất trong đời thứ ba. Nhưng mà chuyện hôn sự lấy vợ kế ngoài miệng này cũng bỏ mặc.
Thứ hai là chuyện Triệu gia.
Phụ thân của Triệu Vân Liên Triệu Thanh Tùng tám chín phần là tiếp bước con đường của thừa tướng Phương Thư Thực, cho nên mới có thể liên tiếp nhảy vọt, nhậm chức hộ bộ thị lang. Hộ bộ vốn dĩ là một bè cánh của thừa tương.
Con út nhị phòng của thừa tướng Phương gia đang xem mắt cô nương Triệu gia, sau lại quyết định là con gái thứ hai của thiếp Triệu gia. Người con chưa đến tuổi cập kê, trưởng tỷ lại chưa xuất gia, chỉ định ra hôn ước, hai năm sau lại thành hôn.
Về phần con út chi chính của nhị phòng tuổi còn trẻ đã “khá nổi danh” quần là áo lượt trong kinh thành, không thiếu thứ gì. Ngoại trừ những người muốn trèo cao không cần thanh danh, những kẻ khác biết rõ cao phủ danh môn tác phong của hắn tránh còn không kịp.
…
Lúc đầu Triệu phủ trở lại kinh thành, danh tiếng cũng không lộ ra ngoài, chuyện hậu viện nội các đương nhiên cũng không biết được.
Cho nên vì thám thính tin tức của mấy nhà, Ngô thúc cũng mất nhân thủ tâm tư một phen. Trong đó có Dũng Nghị công Diệp Trạch, Hoà công chúa cũng đều ra sức. Thư của kinh thành mới chậm như vậy.
Mặc dù Ngô thúc chưa bao giờ nói liệu có uẩn khúc gì ẩn giấu đằng sau nó hay không, Phó Nguyệt đọc xong vẫn cảm thấy lo lắng.
Nhìn những thông tin tưởng chừng như không liên quan nhưng đằng sau dường như lại có mối quan hệ nhân quả.
Nàng đoán có thể là Triệu Vân Liên bị ép, bất đắc dĩ mới chọn đi về phía tây bắc hầu bệnh tránh những chuyện bẩn thỉu trong phủ?
Trưởng nữa của một quan viên nhị phẩm lại bị buộc rời xa kinh thành.
Nếu phu nhân quá cố còn sống, sao Triệu Vân Liên lại rơi vào hoàn cảnh như vậy.
Phương phu nhân Triệu gia quả nhiên tạo ra một kế hoạch tốt.
Vành mắt Phó Nguyệt đỏ hoe: “Vân Liên từng nói có nhà ngoại làm chỗ dựa, nàng có thể đối phó được… Nhưng…”
Nàng chỉ là một tiểu cô nương mới mười bảy tuổi thôi.