Phó Nguyệt nhìn bóng dáng người đó hơi quen quen.
“Ai vậy nhỉ?” Phó Nguyệt tự hỏi.
“Phu nhân, người đó là cô gia trong phủ chúng ta, đại thiếu gia của Đoan Minh Hầu phủ đó?”
Là Dương Hiền Tư – hôn phu của Diệp Thiên Linh sao?
Phó Nguyệt: “Ngươi chắc chắn không nhìn lầm người chứ?”
Đối với hôn phu của Diệp Thiên Linh, Phó Nguyệt chỉ thấy mặt vài lần, cũng không quen thuộc. Trước kia, Tình Tước từng là người hầu ở Minh Ngọc Đường nên quen thuộc hơn nàng.
Tình Tước gật gật đầu khẳng định: “Không nhìn lầm đâu. Gã sai vặt bên cạnh người đó cũng là kẻ thường đi theo cô gia. Lúc trước, nô tỳ ở trong phủ có gặp qua vài lần. Hai người đều đúng cả, chắc chắn là bọn họ không sai được đâu.”
“Nhưng tại sao một thiếu gia cao quý của Đoan Minh Hầu phủ lại có thể tới một viện tử nhỏ ở ngõ sau chợ phía tây được? Vừa rồi trông còn có vẻ thần bí”.
Nghị hoặc của Tình Tước cũng là nghi hoặc của Phó Nguyệt.
“Có khi nào người ta có việc gì không. Đi thôi, chúng ta về thôi.” Phó Nguyệt kìm nén nghi hoặc trong lòng, gọi hai người rời đi.
Chẳng qua chỉ ngẫu nhiên gặp phải lần này, không cần ngạc nhiên.
Nghe nàng nói như vậy, Tình Tước gật đầu không nói thêm nữa, ngoan ngoãn rời đi.
Về sau, Phó Nguyệt và Tình Tước lại tới khu chợ phía tây vài lần nữa, đều không gặp Dương Hiền Tư. Phó Nguyệt cũng dần quên đi việc này.
Biết Phó Nguyệt mới chuyển tới, Diệp Thiên Linh đặc biệt mang lễ vật tới nhà thăm hỏi.
Mùa hạ, trời nóng. Lúc giữa trưa, mặt trời không chỉ khiến mọi người ướt đẫm mồ hôi mà đến cả cây cối cũng khô héo hết cả.
Sau khi Nhu Nhu biết chập chững lại càng hoạt bát, Phó Nguyệt ở nhà trông nom đứa trẻ, trốn ở trong phòng chơi đùa cùng đứa trẻ.
Trên giường đặt chiếc chiếu trúc, trong góc phòng cũng đặt một chậu băng để làm dịu cái nóng. Nhu Nhu mặc chiếc áo lụa mỏng bò đi bò lại trên chiếu trúc.
Con bé lấy các mảnh đồ chơi bằng gỗ mà Phó Nguyệt tìm thợ mộc làm cho xếp chồng lung tung thành một đống. Thấy Diệp Thiên Linh ngồi ở bên cạnh, Nhu Nhu liền đem một mẩu gỗ lớn giơ lên trước mặt Diệp Thiên Linh nói: “Cô, chơi!”
Phó Nguyệt giải thích cho nàng ấy: “Gần đây, tiểu nha đầu thích tìm người cùng nó chơi xếp mảnh gỗ.”
Diệp Thiên Linh vui vẻ nhận lấy mảnh gỗ Nhu Nhu đưa, cười nói: “Nhu Nhu muốn biểu cô chơi cùng với con à?”
Thấy Diệp Thiên Linh cầm lấy, Nhu Nhu bò nhanh về chỗ đã xếp đống gỗ. Chiếc tay nhỏ nhắn vỗ vào chiếu trúc biểu thị với Diệp Thiên Linh rằng: “Đặt, đặt.”
Phó Nguyệt không biết làm sao, đành nói: “Muội đặt bừa mảnh gỗ lên trên là được rồi.”
Diệp Thiên Linh thuận tay đặt mảnh gỗ đó lên đ ỉnh đống gỗ.
Nhu Nhu nhìn trái nhìn phải, cười rộ lên “ha ha ha”, trông dáng điệu rất là vừa lòng.
Diệp Thiên Linh nhắm mắt khen ngợi “kiệt tác” của Nhu Nhu: “Nhu Nhu xếp thật là đẹp mắt!”
Phó Nguyệt mím môi giấu đi nụ cười. Nàng lắc đầu nghĩ biểu muội này là người rất cưng chiều con nít.
Diệp Thiên Linh nhiệt tình chơi cùng Nhu Nhu một lúc đến khi Nhu Nhu không để ý đến nàng nữa mới thôi.
Chiếc tay nhỏ của Nhu Nhu chống xuống giường, dướn mông đứng lên. Con bé đi vài bước đến bên Phó Nguyệt, sà vào trong lòng nàng, uể oải gọi “Nương”.
Phó Nguyệt vuốt mái tóc mềm mại của Nhu Nhu: “Buồn ngủ rồi à?” Biết bộ dạng đứa trẻ như vậy là buồn ngủ rồi, nàng liền ôm nó vào lòng, vỗ nhẹ.
Chỉ chốc lát sau, Nhu Nhu đã dựa vào lòng Phó Nguyệt ngủ say sưa.
Phó Nguyệt đưa Nhu Nhu cho Tuyết Nhạn, để nàng ta đưa con bé vào giường trong phòng nghỉ ngơi. Như vậy bọn họ nói chuyện sẽ không đánh thức đứa trẻ.
Diệp Thiên Linh lưu luyến nhìn theo đứa trẻ rời đi.
Phó Nguyệt hiểu muội ấy rất thích con nít nhưng từ khi thành thân đến bây giờ vẫn chưa có tin vui. Do đó cũng không nhắc đến chuyện em bé để trêu ghẹo muội ấy.
Tình Tước mang trái cây đã bổ xong đặt lên trên chiếc bàn nhỏ, Phó Nguyệt ra ý mời Diệp Thiên Linh ăn: “Đây là quả đã được ướp băng, muội ăn một miếng để giải nhiệt đi” Vừa rồi Nhu Nhu ở đây nên không bảo người mang ra, nếu không con mèo nhỏ háu ăn nhất định sẽ đòi ăn. Dạ dày của con nít còn yếu, từ trước đến nay, Phó Nguyệt không bao giờ cho con bé ăn loại quả đã ướp băng này.