“Sao! Thật hay giả thế?”
“Ta tận mắt nhìn thấy, còn có thể bịa chuyện để lừa gạt các ngươi sao!” Phu nhân kia bị người khác nghi ngờ, dứt khoát nói toàn bộ những gì mình nhìn thấy ra.
“Ta từng để ý, cũng có nói chuyện với bà tử gia đình bên đó vài câu.”
“Trong viện đó chỉ ở hai người chủ tớ, nói là đến Vân Kinh tìm thân thích. Nhưng theo theo ta thấy, cũng không phải là tiểu thư danh gia vọng tộc đi tìm thân thích gì, tiểu thư nhà vọng tộc sao có thể ở chỗ này của chúng ta? Thỉnh thoảng còn thấy một công tử quý tộc tới đó, vừa nhìn đã biết không phải là người bình thường. Ta chắc chắn đây là ngoại thất! Sợ phu nhân trong nhà phát hiện nên mới giấu người ở nơi này của chúng ta.”
“Ta từng gặp người đó hai lần, cứ tưởng là gia đình thân thiết với nhau.”
“Nhà ai thân thiết mà chỉ có công tử thường xuyên đến thăm hỏi cơ chứ?”
“Cũng đúng, nghe ngươi nói như vậy, ta cũng thấy giống ngoại thất.”
“Chẳng qua chỉ là ngoại thất bị giấu bên ngoài thôi, nhưng nhìn bộ dáng càn rỡ đắc ý của bà tử kia đi kìa.”
“Ngươi đừng tức giận, cho dù là ngoại thất thì cũng là ngoại thất công tử, chúng ta không thể trêu vào được.”
Mấy người nọ càng nói chuyện càng hăng, thanh âm phát ra càng lớn, bay vào lỗ tai đám người Phó Nguyệt.
Phó Nguyệt giật mình, bàn tay đang gảy bàn tính ngừng lại.
Sao tình huống này nghe có vẻ hơi quen tai.
Nàng nhìn Ti Thủ Lương hỏi: “Ngươi có biết mấy người kia đang nói đến nhà ai không?”
Ti Thủ Lương gật đầu, đều là người hàng xóm cùng quê, chỉ cần phố xá có động tĩnh thì thì mọi người trong ngách nhỏ đều biết, hắn cũng từng nghe đến việc này vài lần ở trong cửa hàng.
Sau khi Ti Thủ Lương nói rõ về chỗ ở của gia đình nọ.
Phó Nguyệt nghiêng người nhìn về phía Tình Tước.
Sắc mặt Tình Tước không được tốt, dưới ánh mắt của Phó Nguyệt, nàng nặng nề gật đầu. Nơi mà Ti chưởng quầy nói đúng là nơi mà lần trước các nàng nhìn thấy cô gia!
Không ngờ cô gia dám lén lút nuôi dưỡng ngoại thất ở Tây thị!
Nếu để cho hai phủ biết được việc này, khó có thể giải quyết êm đẹp.
Phó Nguyệt bình tĩnh ý bảo Tình Tước trước tiên đừng để lộ, sau đó nàng thấp giọng phân phó Ti Thủ Lương: “Ngươi đi hỏi thăm, xem hộ gia đình đó đang có chuyện gì. Hơn nữa tìm biện pháp hỏi thăm xem có thể biết được vị công tử thường xuyên lui tới kia tên họ là gì không. Có thể nghe ngóng được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, đừng để cho người khác biết.”
Sắc mặt Ti Thủ Lương không thay đổi, cũng không nhiều chuyện hỏi nguyên nhân, chỉ thấp giọng đáp: “Được, ta đã nhớ kỹ.”
“Tốt, khi nào có tin tức thì ngươi đưa đến đây.”
Trên đường trở về, Tình Tước có vẻ muốn nói rồi lại thôi.
Cho đến khi vào trong phòng, Phó Nguyệt giữ Tình Tước lại dặn dò: “Ta biết ngươi muốn nói cái gì. Trước tiên cứ chờ Ti Thủ Lương cho người truyền tin lại đây đã. Nếu thật sự là đại công tử của Đoan Minh Hầu phủ, ta sẽ trở về phủ một chuyến. Hiện tại ngươi cứ coi như chuyện gì cũng không nghe thấy, cũng đừng nói ra cái gì, nhớ kỹ chưa?”
“Nô tỳ nhớ kỹ.” Tình Tước biến sắc.
“Được, vậy ngươi về phòng nghỉ ngơi chút đi.”
“Nô tỳ cáo lui.”
Phó Nguyệt mệt mỏi dựa người ngồi trên giường nhỏ.
Nếu lần trước các nàng không nhìn lầm, người nọ tám chín phần mười là phu quân của Diệp Thiên Linh – Dương Hiền Tư.
Dương Hiền Tư là đại công tử của Đoan Minh Hậu phủ, danh chính ngôn thuận thừa kế tước vị, hơn nữa đã thi đậu công danh cử nhân, là người tài hoa, hiện giờ vẫn đang học tập ở Quốc Tử Giám, sang năm sẽ tham gia kỳ thi cuối cùng, ai cũng nói công danh tiến sĩ chạy không thoát khỏi hắn, Đồng thời, hắn cũng là rể hiền do phủ Dũng Nghị Công ngàn chọn vạn tuyển, cho dù là Dũng Nghị Công Diệp Trạch hay công chúa Tề Đồng cũng đều vừa lòng với nữ tế này.
Nếu việc ngoại thất này là thật, Phó Nguyệt vừa nghĩ tới đã cảm thấy đau đầu.