“Đó là hoa đào ta hái ở trong phủ vào mùa xuân, canh thời gian đúng lúc đem đi phơi nắng rồi sấy khô, rồi nghiền nát hoa đào cùng trân châu thành hỗn hợp bột phấn mịn. Có thể dùng cho ban ngày lẫn ban đêm, hơn nữa còn có thể dưỡng nhan nữa.”
Phó Nguyệt nghiêng đầu suy nghĩ: “Hay là cũng đưa qua tặng công chúa một phần đi. Chẳng qua chỉ là mấy thứ nho nhỏ ta làm, mượn hoa hiến phật mà thôi.”
Ánh mắt Diệp Thiên Linh long lanh sáng ngời, nàng ấy kích động liên tục gật đầu: “Đúng thế đúng thế. Biểu tẩu, người yên tâm, nương ta cũng rất thích mấy thứ này.”
Nhớ tới chuyện thú vị trước kia, Diệp Thiên Linh ghé sát vào bên người Phó Nguyệt, lén lút bát quái chuyện của Tề Đồng: “Biểu tẩu, người không biết đấy thôi, lúc trước nương ta phát hiện khóe mắt xuất hiện nếp nhăn đã vô cùng nôn nóng, mấy ngày liên tục không ngủ được. Sau đó nương vội vàng chạy vào trong cung tìm chút bí phương dưỡng nhan trong hậu cung mang về.”
“Nếu người tặng nương thứ này, khẳng định nương sẽ rất thích.”
Phó Nguyệt mỉm cười gật đầu, ghi tạc chuyện này trong lòng.
Nhớ tới chính mình cũng có một cửa hàng son phấn, lòng Phó Nguyệt chợt động: “Thiên Linh, nếu ngươi đã thích son phấn như vậy, không bằng thử kinh doanh thứ này, ngươi thấy sao?”
“Ta… Ta thật sự không có nghiêm túc nghiên cứu chuyện này, trước nay cũng chỉ là chơi đùa làm ra vài thứ thôi. Hơn nữa, chuyện quản lý kinh doanh cửa hàng, ta thật sự không làm được.” Diệp Thiên Linh chần chờ nói.
“Có gì mà không được chứ, không phải là còn có ta sao?”
“Ngươi cứ suy nghĩ lại đi, xem bản thân có muốn làm việc này hay không?” Phó Nguyệt nghiêm túc nhìn nàng ấy.
Có tiền có hứng thú lại còn nhàn rỗi, vậy tại sao không can đảm thử một lần?
Huống chi nếu để Diệp Thiên Linh kiếm chuyện gì đó làm, hấp dẫn lực chú ý của nàng ấy, để nàng ấy tự đạt được thành công của mình, vậy đoạn hôn nhân thất bại kia cũng sẽ chậm rãi bị thời gian bỏ lại phía sau.
Ánh mặt trời chiếu xuyên qua song cửa, rơi vào trên người Phó Nguyệt, người trước mặt dịu dàng nhưng như tỏa ra hào quang vạn trượng. Khi Diệp Thiên Linh nhìn thấy ánh mắt ủng hộ kiên định của Phó Nguyệt, nàng ấy âm thầm hạ quyết tâm.
“Biểu tẩu, ta muốn làm thử.”
Phó Nguyệt cười rộ lên, mắt ngọc mày ngài, sáng ngời trước mắt người khác
“Vậy chúng ta hãy thử xem. Vừa lúc ở chợ Đông ta có một gian cửa hàng son phấn, ban đầu tính toán cải tạo lại. Nhưng ngươi cũng thấy đấy, trong nhà ngoài nhà ta có một đống việc, vẫn chưa sắp xếp được. Có ngươi giúp ta san sẻ, trong lòng ta cũng sẽ nhẹ nhõm hơn không ít.”
“Biểu tẩu yên tâm, tuy rằng có nhiều chỗ ta không hiểu, nhưng chỉ cần người nói cho ta hiểu là được rồi, ta cũng có thể làm tốt.”
Phó Nguyệt vỗ tay nàng, an ủi nói: “Mọi người đều phải chậm rãi học tập, Thiên linh của chúng ta thông minh thế này, chắc chắn sẽ làm được.”
Diệp Thiên Linh nheo mắt cười.
Nàng ấy không nhịn được hiếu kỳ mà hỏi: “Biểu tẩu, vậy sau này chúng ta sẽ làm son phấn để bán sao?”
Phó Nguyệt lắc đầu.
Trong Vân Kinh có rất nhiều cửa hàng son phấn bán son bột nước. Có câu tiền của nữ nhân rất dễ kiếm, thứ Phó Nguyệt muốn bán không chỉ có son bột nước, mà là dịch vụ.
Dưỡng nhan nữ tử độc nhất Vân Kinh Mỹ Dung Sa!
“Ta có vài ý tưởng bước đầu, trước tiên ngươi nghe xem…” Phó Nguyệt đơn giản trình bày sơ lược cho Diệp Thiên Linh nghe về Mỹ Dung hội sở, trong đó sẽ có từ chăm sóc da, mát xa bằng hương liệu cho đến nơi nghỉ ngơi tụ hội, là một dây chuyền phục vụ chăm sóc.
Diệp Thiên Linh càng nghe càng cảm thấy hứng thú, nếu thật sự như thế thì nơi này thích hợp để các nữ tử tụ họp nghỉ ngơi, nàng cũng sẽ vui vẻ tới đó mỗi ngày! Chuyện này không phải thú vị hơn việc ngồi ngắm hoa rồi khen ngợi chúng hay sao?
Diệp Thiên Linh được Phó Nguyệt dẫn dắt mở ra ý tưởng, nàng ấy hưng phấn nói: “Ta lập tức trở về bàn bạc với nương về bí phương dưỡng nhan trong cung, có thứ tốt như thế ở đây, không lo các phu nhân tiểu thư không động tâm!”