Mặt Tiêu Thái không chút thay đổi trừng mắt nhìn hắn một cái.
La Đình Dũng không phục, nói: “Ai không là nam nhân chứ! Chúng ta đều dựa vào chiến công mà thăng lên chức Thiên hộ, chỉ là ta nhỏ hơn vài tuổi so với hai người các huynh, nhưng ta cũng là nam nhân!”
“Được được được, ngươi là nam nhân, là “đại nam nhân” ngay cả việc nhìn thấy tiểu cô nương cũng đỏ mặt, được rồi chưa? Mau tới đây nhanh chóng đi ngủ đi.”
La Đình Dũng bị Bùi Mặc nói đến mức đỏ mặt, không chịu nhận thua: “Ta… Ta không đụng qua, ta muốn giữ mình trong sạch! Vậy nhị ca đã từng cầm tay cô nương nào rồi hay sao?”
“Ta thủ thân như ngọc, cô nương nào cũng đừng nghĩ đến việc đụng được ta.” Bùi Mặc nói như lẽ đương nhiên.
La Đình Dũng nghẹn lời, sao da mặt của nhị ca hắn dày như vậy? Nói không lại nói không lại.
Nhưng chuyện hắn nói cũng có vài phần đạo lý.
Ba người bọn họ đi từ tiểu binh, liên tục dốc sức chém giế.t quân địch khắp nơi mới có thể thăng lên làm Thiên hộ. Mặc dù tính cách ba người như trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, nhưng tình cảm sinh tử chi giao đã khiến bọn họ yêu thương lẫn nhau và kết bái huynh đệ.
Tuổi Tiêu Thái lớn nhất, còn hắn nhỏ nhất, nên cứ theo đó mà mà sắp xếp vị trí.
Nói đến dung mạo, trong ba người bọn họ, Bùi Mặc có vẻ ngoài xuất chúng nhất, không biết bộ dạng tuấn lãng này của hắn đã khiến bao nhiêu cô nương nương tử trong tiểu thành phải mê mệt.
Đáng tiếc hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, cũng không biết nhị ca muốn tìm tiểu cô nương như thế nào mới chịu.
La Đình Dũng bổ nhào đến bên cạnh Bùi Mặc, tò mò hỏi hắn: “Nhị ca, huynh muốn tìm kiểu cô nương như thế nào vậy? Hôm trước chúng ta cùng nhau đi vào thành, tây thi đậu hũ còn liếc mắt đưa tình với huynh kìa, ta nhìn thấy rõ ràng!”
Trong lòng Bùi Mặc nghĩ đến thân ảnh nho nhỏ trong trí nhớ, thuận miệng nói: “Dung mạo không quan trọng, quan trọng là phải dũng cảm kiên cường.” Chỉ có dũng cảm kiên cường sống sót, hắn mới có thể tìm được nàng…
La Đình Dũng: “???”
Đó là yêu cầu gì thế? Lúc nương hắn chọn vợ cho ca ca hắn, ca ca hắn nếu không phải ngại người này mắt nhỏ thì cũng là không thích miệng lớn… Dù sao cũng có một đống yêu cầu, cuối cùng lấy được đại tẩu dáng vẻ mỹ mạo hiền lành, khiến ca ca hắn vui mừng không thôi. Ai da, nhị ca thật khiến người khác không đoán được ý nghĩ của hắn.
Nhưng mà tiểu cô nương có tính cách cứng cỏi…
Đột nhiên La Đình Dũng nhớ tới biểu tỷ năm trước tới thăm nương, thần thần bí bí đẩy Bùi Mặc: “Nhị ca, nhị ca! Nếu huynh thích cô nương kiểu này, ta có biết một người! Có cơ hội ta sẽ giới thiệu cho huynh.” Hiện tại không được, hắn vừa mới trốn nhà đi, cũng không thể tự mình hồi phủ, chui đầu vô lưới được.
Bùi Mặc vươn tay ra, khóa chặt cổ La Đình Dũng: “Tiểu tử ngươi còn muốn giới thiệu cho ta nữa à? Không phải ngươi nói ngươi là cô nhi sao, sao ngươi biết được cô nương nào?”
Chẳng qua vừa rồi là hắn thuận miệng nói thôi, không tìm được người, hắn sẽ không thành gia.
La Đình Dũng ấp úng phản kháng: “Này… Dù sao cũng là ta biết.”
“Chà, tiểu tam tử ngươi còn có bí mật gì sao, mau nói đi, để ta xem ngươi có nói hay không.”
La Đình Dũng lăn lộn ầm ĩ trên giường Tiêu Thái. Ba người bọn họ được thăng chức lên làm Thiên hộ, vốn mỗi người đều có thể ở riêng trong một lều trại, nhưng ba huynh đệ bọn họ đã có thói quen ở cùng nhau, chuyện hành quân đánh giặc thường xuyên xảy ra tình huống khẩn cấp, vậy nên dứt khoát không đổi chỗ, ba người bọn họ tiếp tục ở cùng, có chuyện gì còn có thể chiếu ứng lẫn nhau. Tất cả đều là đại nam nhân rồi, cần gì phải già mồm.
Tiêu Thái lấy bao đồ, chia ra làm hai phần gói trong giấy thấm dầu đặt lên người của hai con người đang đùa giỡn chí chóe với nhau trên giường: “Có muốn đi ngủ hay không? Không phải sáng sớm ngày mai Bùi Mặc ngươi phải đi tuần tra sao?”
“Đây là thứ gì thế?”