Mùa xuân đã đến, bên bờ sông Thanh Thủy cũng bắt đầu náo nhiệt lên, đất trồng rau bên bờ sông khắp nơi đều là bóng dáng bận rộn, bàn đá xanh bên bờ sông, cũng có không thiếu những nữ tử giặt giữ quần áo, tuy rằng đầu mùa xuân nước sông vẫn còn hàn băng rét thấu xương, nhưng những cô gái này lại sớm đã thành thói quen, vừa giặt rửa còn vừa nói cười, thỉnh thoảng khiến nam nhân trong đất vườn quay đầu xem.
Cũng đang ở bên sông đó trong những nữ tử giặt quần áo, Triệu Nhan liếc mắt liền thấy được một bóng đáng thon thả, chỉ thấy nữ tử này tuy rằng mặc áo vải thô, nhưng vẫn như cũ khó che đi được dáng người thướt tha, mái tóc thật dài đơn giản vén lên, lộ ra phía dưới một gương mặt thanh lịch thoát tục, tuy rằng Triệu Nhan chỉ gặp đối phương một lần nhưng vẫn như cũ liếc mắt một cái liền nhận ra được, nữ tử này chính là được xưng Đệ nhất Đông Kinh hành thủ Nhan Ngọc Như, Tiết Ninh Nhi đối với nàng nhưng hết sức không phục, đáng tiếc cho đến khi nàng gả cho Triệu Nhan, cũng không thể vượt qua đối phương.
Nhan Ngọc Như đứng ở một góc bàn đá xanh, rõ ràng cùng với nữ tử khác kéo ra một chút khoảng cách, hơn nữa cũng không cùng người khác nói chuyện, cái này cũng phủ hợp tính tình lãnh đạm của nàng, trong chậu gỗ trước mặt đặt vài món quăn áo đã giặt xong, rong tay cầm chùy giặt quần áo đang vuốt một bộ y phục cuối cùng, thỉnh thoảng dùng ngón tay ướt sũng đem mái tóc trên trán rủ xuống vuốt ra sau tai, nhìn qua tự nhiên mà xinh đẹp tuyệt trần.
Triệu Nhan đứng ở trên cầu nhìn đến Nhan Ngọc Như ở bờ sông cách đó không xa, lập tức cũng kinh ngạc đứng ở nơi đó, lúc trước hẳn cũng chỉ ở tại không gian trong chùa Hương Tích gặp qua đối phương một lần, tuy nhiên với tư thế tuyệt thế của Nhan Ngọc Như, chỉ căn gặp qua nàng chỉ sợ đều rất khó quên, lúc ấy “Triệu Nhan còn tưởng rằng Nhan Ngọc Như thích Liễu Không, vì thế hắn còn cố ý hỏi qua Liễu Không về chuyện này, đáng tiếc đối phương cũng là thở dài không nói, dựa vào trực giác của Triệu Nhan, quan hệ giữa Liễu Không và Nhan Ngọc Như cũng không giống như mình tưởng tượng vậy.
Ngay khi Triệu Nhan đứng ở trên cầu mắt nhìn Nhan Ngọc Như, đối phương lúc này cũng dường như có cảm giác được ánh mắt nhìn, ngước lên hướng bên này xem. Lập tức hai người bốn mắt nhìn nhau, trong lúc nhất thời đều có chút kinh ngạc, tuy nhiên ngay sau đó Nhan Ngọc Như kịp phản ứng trước, lập tức đối với Triệu Nhan hơi hơi khom người thi lễ một cái, cũng không có tiến lên nói chuyện với Triệu Nhan, mà là thu thập quần áo một chút liền xoay người rời đi.
Nhìn Nhan Ngọc Như đi xa Triệu Nhan cũng là hơn nửa ngày không kịp phản ứng, lấy thân phận của Nhan Ngọc Như, hẳn là ở trong thành Đông Kinh đã được vô số văn nhân sĩ tử săn đón mới đúng, nhưng tại sao hiện tại phải ra nơi này? Hơn nữa cách ăn mặc còn một thân áo vải thô, nếu không có dung nhan tuyệt thế kia, chỉ sợ với người thôn nữ bình thường cũng không có gì khác biệt.
Sự khác thường của Triệu Nhan tự nhiên khiến cho lão Tô Mã và Nhị Đản chú ý, lão Tô Mã nhìn theo ánh mắt của Triệu Nhan, kết quả khi nhìn thấy xa xa bóng dáng thướt tha, lập tức cười ha hả. Đứng ở một bên không có lên tiếng, nhưng thật ra Nhị Đản khi nhìn thấy Nhan Ngọc Như lại là có chút biến sắc, lập tức hướng Triệu Nhan mở miệng
– Quận Vương, vị Nhan tiểu nương tử thật không đơn giản, trong trang chúng ta đã có mấy người bị nàng đả thương.
Triệu Nhan nghe được Nhị Đản nói, lập tức cũng hết sức kinh ngạc xoay người hỏi
– Sao lại thế, Nhị Đản ngươi biết nàng?
– Tất nhiên là biết, hơn nữa không những tôi biết được, chỉ sợ người trong trang vài vùng lân cận đầu biết nàng, hiện tại vị Nhan tiểu nương tử này sẽ ngụ ở Thượng Thủy trang chúng ta.
Nhị Đản đáp.
– Như thế này thật kì lạ. Vị Nhan tiểu nương tử. này coi như là bạn cũ của ta, chỉ có điều hiện tại nàng không nên ở nơi này mới phải?
Triệu Nhan sờ lên cằm lẩm bẩm, ngay sau đó hắn lại ngẩng đầu hỏi Nhị Đản.
~ Nhị Đản, vị Nhan tiểu nương tử từ lúc nào ra ở Thượng Thủy trang chúng ta?
– Việc này.
Chỉ thấy Nhị Đản suy nghĩ một chút, rất nhanh trả lời:
– Đại khái ở hơn một tháng trước, khi đó còn chưa đến lễ mừng năm mới, sau đó Nhan tiểu nương tử này giống tiên nữ bỗng nhiên ở bên cạnh rừng trúc phía đông thôn trang chúng ta xây xong cái nhà nhỏ, sau đó liền mang theo một tiểu nha hoàn chuyển vào.
Khi nói tới đây, Nhị Đản dừng một chút lại nói tiếp:
– Vốn rừng trúc bên kia cũng có chút hẻo lánh. Các nàng lại là hai cô gái trẻ tuổi, tự nhiên dẫn tới một số đồ háo sắc mơ ước, trong trang liền có một người sa cơ thất thế muốn thừa dịp trời tối đen đi chiếm tiện nghỉ của người ta, thật không ngờ thất bại, chẳng những không đạt được, ngược lại bị cắt đứt hai chân treo ngược ở trên cây cổng thôn trang, việc này khiến tất cả mọi người hoảng sợ, cũng đều biết vị Nhan tiểu nương tử không dễ chọc, nhưng sau lại vẫn như cũ có mấy người háo sắc làm liều có ý đồ với nàng, cuối cùng kết cục tất cả đều rất thảm, nghe nói còn là Nhan tiểu nương tử tự mình động thủ, chẳng ai ngờ rằng nàng không ngờ biết võ nghệ, sau đó liền không còn người nào dám trêu chọc vị tiểu nương tử giống tiên nữ này.
Triệu Nhan nghe đến đó cũng vẫn là bộ dạng kinh ngạc, nhìn thoáng qua hướng Nhan Ngọc Như rời đi, hắn không nghĩ rằng đối phương dáng điệu yêu kiều nhát gan, lại còn hiểu biết võ nghệ, mấy lăn đánh nhau nàng chủ ý đánh đập đàn ông rất thảm, hơn nữa xuống tay cũng nặng, cũng dám đem hai chân người cắt ngang, tuy nhiên cũng có thế lý giải, dù sao hai nữ nhân các nàng đơn độc ở đây, nếu không phải xuống tay nặng một chút, chỉ sợ sau này sẽ có vô số phiền toái.
– Quận Vương, vị Nhan tiểu nương tử này lai lịch thế nào ạ? Dương tướng quân biết thân phận của đối phương, nhưng không nói cho ta, chỉ bảo ta đừng trêu chọc đối phương.
Lúc này Nhị Đản hết sức tò mò mở miệng hỏi.
– Ha hả, Hoài Ngọc huynh bảo ngươi không nên trêu chọc đối phương là đúng rồi, nàng coi như là một người bạn cũ của bổn vương, về phần thân phận của nàng ngươi vẫn là không nên cố gắng nghe ngóng.
Triệu Nhan cười ha hả nói, hẳn cũng không thể, nói cho Nhị Đản về Nhan Ngọc Như đệ nhất hành thủ Đông Kinh, mặc dù đối phương và Tiết Ninh Nhi cũng giống nhau là bán nghệ không bán thân, nhưng tóm lại cũng thuộc một loại kỹ nữ, nếu truyền đi, chỉ sợ sẽ tạo thành ảnh hưởng rất lớn cho cuộc sống của Nhan Ngọc Như.
Nhìn thấy Triệu Nhan không nói, Nhị Đản cũng không dám hỏi lại, lúc này Triệu Nhan cũng nhìn thấy ‘Vương Thất làm việc ở trong khu đất trồng rau, lập tức mang theo lão Tô Mã đi tới, kết quả còn chưa tới nơi, Vương Thất thấy được bọn họ, ngay lập tức ném cái cuốc xuống vẻ mặt nịnh nọt chạy tới. Đừng nhìn Vương Thất lớn lên lấm la lấm lét, đối với Triệu Nhan cũng hết sức nịnh nọt, nhưng kỳ thật cũng là người tốt thật, đặc biệt rất hiểu cách tranh thủ quyền lợi hộ nông dân Thượng Thủy trang, làm việc cũng khá công bằng chính trực, điều này cũng khiến cho danh tiếng của y ở trong trang rất tốt.
– Tiểu nhân bái kiến quận vương, hạt giống bí đỏ và cà chua cũng đã phân phát xuống, nhóm hộ nông dân cũng xem như bảo bổi gieo xuống nhất định sẽ có thu hoạch tốt!
Không đợi Triệu Nhan mở miệng, Vương Thất liền rất thông minh đem tình huống bí đỏ và cà chua giới thiệu một lượt.
Triệu Nhan nghe xong cũng là hài lòng gật đầu, sau đó chỉ chỉ hai túi lớn Nhị Đản khiêng trên người nói:
– Vương Thất, ta biết rằng hạt giống bí đỏ và cà chua vừa mới trồng, tuy nhiên vừa vặn chỗ này ta còn có một loại hạt giống rau quả mới khác, tên của nó là cây ớt, kết thành quả có thể lấy làm rau quả cũng có thể làm thành đồ gia vị, ngươi có thể phân phát đi cho nhóm hộ nông dân gieo trồng.
– Đa tạ Quận Vương, tiểu nhân nhất định sẽ đemhạt giống cung cấp tận tay cho hộ nông dân.
Vương Thất nghe Triệu Nhan nói lập tức vui vẻ ra mặt nói, y hiện tại đã đi theo Triệu Nhan nếm ngon ngọt rồi, năm kia cải trắng làm cho bọn họ kiếm lớn, năm ngoái y trồng bí đỏ và cà chua tuy rằng sản lượng không nhiều lắm, nhưng y cũng vụng trộm nếm một chút, phát hiện hai loại quả này hương vị cũng không tệ, cho tới bây giờ chưa thấy qua, nếu đưa đến chợ bán thức ăn khẳng định có thể bán được giá, hiện tại cây ớt này khẳng định cũng sẽ không kém so với bí đỏ và cà chua.
Kế tiếp Vương Thất để cho Nhị Đản đem hạt giống cây ớt đưa đến nhà y, y thì cùng Triệu Nhan đi lòng vòng ở bờ sông đất trồng rau, nhân tiện giới thiệu một chút gieo trồng bí đỏ và cà chua, bởi vì hai loại rau quả hạt giống hữu hạn, cho nên mỗi nhà chỉ phân phát ít ít mấy hạt giống, có thể trồng lên không phải xem bản lãnh của bọn họ.
– Vương Thất, rừng trúc phía đông thôn trang mới đưa đến vị Nhan tiểu nương tử kia, ngươi có biết gì không?
Triệu Nhan lúc này bỗng nhiên mở miệng hỏi, Vương Thất là trang đầu, sự tình trong trang hẳn là so với Nhị Đản biết nhiều hơn một chút, cho nên Triệu Nhan mới hỏi thăm y, cũng chẳng biết tại sao, Triệu Nhan luôn cảm giác hiện tại Nhan Ngọc Như bỗng nhiên xuất hiện quanh biệt viện có chút kỳ quái.
Nghĩ đến chuyện này, Triệu Nhan cũng không khỏi thở dài, xem ra Nhan Ngọc Như thật đúng là toàn thân đều bí ẩn, quan hệ nàng cùng Liễu Không mình còn không muốn làm rõ ràng, nhưng bây giờ lại bỗng nhiên thoát tịch tự mình đi vào nơi này, điều này làm cho “Triệu Nhan bỗng nhiên có một loại cảm giác, có lẽ Nhan Ngọc Như xuất hiện rất có thể có liên quan tới hắn, nếu không không có khả năng trùng hợp như vậy.
Cũng chính vì gặp Nhan Ngọc Như, khiến cho Triệu Nhan căn bản không có tâm tư ở lại Thượng Thủy trang, cuối cùng cau mày trở lại biệt viện, lúc này Tào Dĩnh các nàng vẫn như cũ lôi kéo Âu Dương Uyển Linh nói chuyện, hẳn cũng không đi quấy rầy, vì thế đành đến chỗ Tiết Ninh Nhi.
Tiết Ninh Nhi đang cho Tiểu Tư Nguyệt ăn sữa, nhìn thấy Triệu Nhan cau mày tiến vào, lập tức tò mò hỏi:
– Phu quân làm sao vậy, có phải có chuyện gì phiền lòng hay không?