– Ông khẳng định là ta sẽ giúp ông?
Triệu Nhan ngắm nghĩ hồi lâu, cuối cùng nhìn chăm chằm Từ Đắc Tổ nói. Lúc này hẳn không thế, không thừa nhận, ý tưởng của Từ Đắc Tổ tuy rằng rất điền rõ nhưng cũng không phải là không có khả năng thành công. Thậm chí, theo Triệu Nhan, Từ Đắc Tổ không phải là một kẻ điên mà là một kẻ dám phá vỡ các quy tắc xã hội. Người dám nghĩ những điều người khác không dám nghĩ, hơn nữa không nhìn nhận bất cứ mối thân tình, luân lý, đạo đức hay pháp luật. Người như vậy quả thật là đáng sợ.
– Ha ha, Quận vương quên tình cảnh hiện giờ của mình rồi sao. Tuy rằng Từ mỗ làm nô tài trong cung mấy chục năm nhưng đừng nghĩ rằng ta thực sự là nô tài của Triệu gia các ngươi!
Từ Đắc Tổ vừa cười vừa nhìn Triệu Nhan nói. Chỉ có điều, ánh mắt ông ta lạnh như băng, hàm ý uy hiếp, trong đó không nói cũng hiểu.
– Ha ha, Từ nội thị không nghĩ rằng uy hiếp như vậy sẽ có thể khiến cho bổn vương khuất phục chứ?
Triệu Nhan cười lớn. Nhưng bộ dạng hiện giờ của hắn đều là giả vờ. Sự sợ hãi trong lòng chỉ có bản thân hắn biết. Lần trước rơi vào trong tay người Nữ Chân, hắn còn có thể lừa được họ nhờ trí thông minh của mình. Nhưng hiện giờ, rơi vào tay loại người vừa thông minh vừa điên cuồng như Từ Đắc Tổ này, hắn không nắm chắc được một chút nào, thậm chí còn lo lắng không biết đối phương sẽ nghĩ ra phương pháp biến thái nào để tra tấn mình.
Nhưng lo lắng của Triệu Nhan rõ ràng là dư thừa Từ Đắc Tổ chỉ vẻn vẹn dùng một câu đã khiến hẳn khuất phục, chỉ thấy đối phương cười lạnh một tiếng:
– Nghe nói Quận vương vừa mới sinh hạ một tiểu nữ, được bệ hạ phong làm Quận chúa Hiền Ninh.
– Được rồi, ta đầu hàng. Ngươi muốn làm gì ta cũng dốc sức phối hợp. Nhưng ngươi tuyệt đối không được quấy rầy người nhà của ta. Nếu không, dù có băm ta thành trăm mảnh cũng đừng mong ta làm gì
Triệu Nhan dứt khoát ngất lời Từ Đắc Tổ. Con gái Tư Nguyệt là bảo bối tâm can của hắn, tuyệt đối không cho phép kẻ nào đụng vào. Với lực lượng của Từ Đắc Tổ thể hiện ra bên ngoài, nếu thật sự bọn chúng muốn gây bất lợi cho Tư Nguyệt thật sự là khó lòng phòng bị Cho nên, lúc này Triệu Nhan chỉ có thể đồng ý, huống hồ, dù có đồng ý cũng không sao, dù gì hắn cũng.
không có ý định thật sự giúp Từ Đắc Tổ bồi dưỡng nhân tài.
– Ha ha, quả nhiên kẻ thức thời mới là hào kiệt Phú Quận vương phòng thủ nghiêm mật, chỉ cần Quận vương tích cực phối hợp, ta cũng sẽ không phí công mà làm chuyện vô bổ. Điểm này thì xin Quận Vương yên tâm!
Từ Đắc Tổ thấy Triệu Nhan đáp ứng, lập tức lại cười nói. Từ Đắc Tổ đã sớm điều tra tính cách của Triệu Nhan, đương nhiên biết nhược điểm của hắn. Ngoài người con gái tên Tư Nguyệt này, chỉ cần uy hiếp bất kỳ một người phụ nữ nào bên cạnh hắn, hắn cũng sẽ lập tức khuất phục.
– Chờ một chút, ta có thể giúp ngươi phát minh một số vũ khí, cũng có thể dạy học cho người của ngươi. Nhưng để nắm được kiến thức cũng không phải một sớm một chiều có thể hoàn thành, thậm chí phải mười mấy hai mươi năm mới có thể có chút thành tựu Với tuổi tác của Từ nội thị… ha ha…
Triệu Nhan chưa nói hết lời nhưng ý tứ đã vô cùng rõ ràng. Thật ra, đây cũng chỉ là kế hoãn binh của hắn, để cho Từ Đắc Tổ biết, cho dù bản thân có cố gắng hết sức cũng có thể rất lâu Từ Đắc Tổ vẫn không nhìn thấy hiệu quả.
– Ha ha, điểm này xin Quận vương yên tâm. Cho dù là ta chết đi, con ta cũng sẽ tiếp nhận vị trí của ta. Thậm chí, ta đã sớm nghĩ sẽ mất hai mươi năm để, chuẩn bị chuyện này. Dù sao, bọn ta đã đợi hơn trăm năm rồi, cũng không cần quan tâm tới hai mươi năm. chờ đợi này!
Từ Đắc Tổ hơi điên cuồng nói
-Liễu….Liễu Không?
Triệu Nhan nghe đến đó tỏ ra vô cùng kinh ngạc.
Hắn nhớ rõ Nhan Ngọc Như từng nói, Liễu Không vô. cùng căm ghét những chuyện Từ Đắc Tổ gây nên, làm sao có thể tiếp nhận vị trí của Từ Đắc Tổ. Chẳng lẽ cha con họ đang diễn trò hay sao?
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Triệu Nhan, Liễu Không cũng cười khổ nói:
– Quận vương có thể không hiểu, nhưng chuyện này đến cả ta cũng nghĩ không thông. Ông ta tin rằng chỉ cần sau khi đem ta đi cung hình thì ta sẽ hiểu nỗi khổ của ông ta, thậm chí sẽ thay đối thái độ, do đó tiếp nhận vị trí của ông ta, tiếp tục cái gọi là đại nghiệp phục quốc.
– Ừ, chuyện này…
Triệu Nhan nghe thấy hai chữ “cung hình” vẻ mặt liền trở nên kỳ quái, một lát sau mới nói:
– Thay đổi sinh lý quả thật có thể gây ra thay đổi về tâm lý. Đặc biệt loại hình phạt mang tính biến đổi đặt thù như cung hình này, nếu người bị hành hình không được khai thông tâm lý đúng lúc thật sự sẽ sinh ra những sự lệch lạc trong tâm lý.
Đời sau mặc dù không có thái giám, nhưng cũng tồn tại loại giải phẫu biến tính này. Mọi người sau khi phẫu thuật đều phải được khai thông về tâm lý, từ đó có thể biết việc này ảnh hưởng rất lớn đến tâm lý.
Liễu Không nghe Triệu Nhan nói không khỏi trợn mắt há miệng. Tuy không hiểu khai thông tâm lý là gì, nhưng y cũng nghe rõ những gì Triệu Nhan đã nói. Hơn nữa, Liễu Không cũng biết, Triệu Nhan biết rất nhiều lý thuyết y thuật rất kỳ quái nhưng cũng hết sức thực dụng. Bây giờ, hắn nói như vậy có lẽ là không sai. Vừa nghĩ tới, chẳng những vừa bị cung hình, hơn nữa còn trở thành một kẻ điên cuồng như Từ Đắc Tổ, Liễu Không liền biến sắc.
– Ha ha ha.. bây giờ con tin rồi chứ. Ta đã đích thân trải qua cảm giác này, đợi đến khi con để lại giọt máu cho Từ gia chúng ta cũng chính là lúc con được sinh ra một lần nữa. Đến lúc đó, con sẽ hiểu được sự khổ tâm của vi phụ. Cho dù sau này con có hận ta như thế nào, nhưng chỉ cần có thể tiếp tục sự nghiệp phục quốc của chúng ta thì cũng không hề hấn gì!
Từ Đắc Tổ cũng cười lớn nói.
Nhưng Triệu Nhan lại tạt cho Từ Đắc Tổ một gáo nước lạnh:
– Từ nội thị ngươi đừng nên mừng vội. Ta chỉ nói rằng, một người đàn ông sau khi bị cung hình có thể sẽ ảnh hưởng đến tính cách, nhưng sự ảnh hưởng này cũng không bị khống chế. Mỗi người có một tính cách khác nhau. Trường hợp của ngươi cũng chưa chắc áp dụng được cho người khác. Nói không chừng, sau khi bị cung hình, Liễu Không lại càng thích làm hòa thượng hơn. Chẳng hạn như ta đã từng nghe nói có một số vị cao tăng vì để làm kiên định thêm lòng hướng phật của mình nên đã tự hoạn.
– Hừ, ta chưa nghe đến chuyện hòa thượng tự hoạn mình, Quận vương không căn nói dõi. Còn về phần thay đổi sau khi cung hình, ta hiểu rõ hơn ai hết!
Từ Đắc Tổ hết sức cố chấp trong chuyện này nên căn bản không nghe lời Triệu Nhan nói, ngược lại còn cho rằng Triệu Nhan nói dối để cứu Liễu Không.
– Vậy, nếu chẳng may Liễu Không không trở thành bộ dạng như ngươi bây giờ thì sao?
Triệu Nhan không cam lòng nói. Bất kể là từ đạo nghĩ đối với bằng hữu hay là xuất phát từ phía công chúa Bảo An, Triệu Nhan cũng không thể trơ mắt đứng nhìn Liễu Không trở thành thái giám. Huống hồ, những điều hẳn nói cũng là sự thực. Lòng người là thứ phức tạp nhất trên thế giới, trừ khi hoàn toàn thôi miên đối phương, nếu không không ai dám cam đoan có thể thay đổi hoàn toàn một con người.
– Hừ, không có chẳng may, nhất định nó sẽ trở nên giống hệt như ta!
Từ Đắc Tổ nói với giọng đanh thép, thậm chí có cảm giá hơi rít lên khiến Triệu Nhan không khỏi sửng sốt. Hắn càng lúc càng cảm nhận được sự điên cuồng phát ra từ Từ Đắc Tổ.
– Quận vương, không cần khuyên nữa. Nếu ông ta có thể nghe lời khuyên của người khác thì đã không biến thành như thế này.
Liễu Không từ đầu tới giờ không nói gì bỗng nhẹ giọng lên tiếng. Lúc này, dường như hẳn đã chấp nhận số phận rồi.
– Hừ, lúc trước nếu ngươi nghe Nhan Ngọc Như nói thì sẽ không rơi vào tình cảnh thế này!
Từ Đắc Tổ nghe Liễu Không nói cũng không khỏi hừ lạnh một tiếng. Từ Đắc Tổ hết sức thất vọng về các con của mình, cho rằng chúng không hiểu tấm lòng của mình, nhưng đáng tiếc ông ta lại không nghĩ rằng nguyên nhân là ở phía mình.
Triệu Nhan không muốn để cha con Liễu Không và Từ Đắc Tổ xảy ra xung đột ở đây, lập tức ngất lời họ:
– Từ nội thị, ông đồng ý cho ta vài chục năm để bồi dưỡng nhân tài, nhưng không phải ông định nhốt ta ở trong này mấy chục năm chứ. Hơn nữa, tình cảnh nơi: này thật sự không được tốt lảm, đến ngày hay đêm cũng không biết.
– Ha ha, chuyện này thì Quận vương không cần lo lắng. Đợi khi sóng gió ở trên đó qua đi, ta sẽ đưa các người đến một nơi an toàn. Hơn nữa, ở đó cũng có. không ít thợ thủ công của ta đưa tới, có thể cho Quận vương thiết kế vũ khí, đừng để lão nô thất vọng là được!
Từ Đắc Tổ cười hắc ám.
– Tốt nhất là như thế, chỉ căn Từ nội thị làm theo thỏa thuận thì bổn vương tuyệt đối sẽ không ngồi chơi!
Triệu Nhan cũng nghiêm túc nói, nhưng trong lòng hẳn thì đang mừng thầm. Chỉ cần Từ Đắc Tổ không nhốt hắn ở trong này cả đời thì hẳn có thể tìm được cơ hội trốn thoát.
Nhìn thấy Triệu Nhan phối hợp như vậy, Từ Đắc Tổ cũng hài lòng gật đầu. Sau đó ông ta nói với Liễu Không ở bên cạnh:
– Hai ngày tới con chuẩn bị một chút, ta sẽ chọn một người con gái thích hợp đưa đến chỗ con.
– Hừ, ông đừng vọng tưởng nữa, tôi tuyệt đối sẽ không cho ông toại nguyện!
Liễu Không nghe đến đó liền giận dữ nói. Đây cũng là lần đầu tiên Triệu Nhan nhìn thấy Liêu Không tức giận. Tuy nhiên, đặt mình vào hoàn cảnh của Liễu
– Từ nội thị, dù thế nào thì Liễu Không cũng là một người xuất gia, ông ép cậu ấy sinh con cháu cho ông như vậy có phải quá đáng không?
Triệu Nhan vẫn bất chấp nói. Tuy biết rằng không. có tác dụng gì, nhưng dù sao cũng tốt hơn là không nói gì:
– Người xuất gia thì sao? Ta đã giết không ít người xuất gia rồi, cũng không thấy có báo ứng gì. Hơn nữa, dù đã xuất gia ta cũng có thể tìm cho nó một cô gái phù hợp!
Từ Đắc Tổ nói, ánh mắt hiện lên một sự điên cuồng.