Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 154



Thập Thất hoàng tử thấy nàng không bị hù dọa, tiểu cô nương vẫn mang vẻ mặt lo lắng đau lòng nhìn cậu thì khóe miệng hơi vểnh lên, giọng khàn khàn hỏi Phỉ Âm: “Là giờ nào rồi?”

“Hồi bẩm Điện hạ, đã gần trưa rồi ạ.” Phỉ Âm nhẹ giọng đáp, âm thầm quan sát hết tất cả biểu cảm của hai đứa trẻ.

Thập Thất hoàng tử khựng lại, quay đầu nhìn Trì Am, nói: “Bày thiện đi.”

Phỉ Âm nhanh chóng hạ lệnh xuống dưới, không cần Thập Thất hoàng tử căn dặn mà đã thông minh lệnh cho phòng bếp làm vài món đặc sản Giang Nam đưa lên.

Trong phòng rất ấm áp, không khí thoang thoảng một mùi thơm khó hình dung, cực kỳ dễ ngửi, cửa sổ được phủ một lớp rèm trong suốt Trì Am chưa từng thấy qua, có thể thông gió, lại không để gió lạnh thổi vào phòng, làm cho căn phòng không có cảm giác ngột ngạt khi cửa ra vào và cửa sổ bị đóng chặt.

Nghe thấy bên ngoài có tiếng gió thổi phần phật nhưng Trì Am đang mặc một bộ y phục mỏng lại không hề cảm thấy lạnh.

Đồ trang trí trong cung điện này có vẻ đơn giản, nhưng lại lộ rõ vẻ không hề tầm thường.

Cung nhân nhanh chóng băng đồ ăn lên, Trì Am được Thập Thất hoàng tử kéo đến ngồi dùng bữa, trước mặt bày toàn những món ăn Giang Nam nàng thích.

Rõ ràng là trong khoảng thời gian nửa ngày ngắn ngủi, những người bên cạnh Thập Thất hoàng tử đã dò hỏi rất kỹ càng về cuộc sống và sở thích của nàng, năng lực hành động kinh người thế này khiến Trì Am càng cảm thấy Thập Thất hoàng tử cũng không đơn giản như bề ngoài.

Tham Khảo Thêm:  Chương 34

Một đứa trẻ ốm yếu nhiều bệnh, lại còn là một hoàng tử sống trong thâm cung lại có thể tập hợp nhiều kỳ nhân dị sĩ xung quanh mình như vậy thì thật là lạ.

Trì Am thầm cảm thấy kỳ lạ trong lòng, nhưng ngoài mặt lại không hề biểu hiện điều gì, ngoan ngoãn ăn đồ ăn Thập Thất hoàng tử gắp cho mình, thỉnh thoảng lại cười ngọt ngào với cậu. Nhìn thấy vành tai đỏ bừng của cậu, nàng lại thấy vui vẻ, không ngờ khi còn bé nam nhân này lại ngây thơ như vậy.

Rõ ràng cậu cũng coi nàng như một đứa trẻ lên năm, nghĩ nàng không biết gì, cho nên cũng không né tránh nàng. Nói cách khác là bây giờ cậu coi nàng như của riêng mình, cực kỳ hào phóng bày ra mọi thứ về bản thân cho nàng nhìn thấy, không có cảm thấy có gì không ổn.

Sau bữa trưa, trên mặt Thập Thất hoàng tử đã lộ vẻ mệt mỏi.

Phỉ Âm hầu hạ cậu lên giường đi nghỉ ngơi, nghe Thập Thất hoàng tử nói: “Sau này Am Am sẽ ở đây.”

Nơi này là tẩm cung của Thập Thất hoàng tử, chỉ có một cái giường, Thập Thất hoàng tử nói muốn để nàng ở đây, nhất định không phải là để nàng ngủ trên sàn nhà hay ở chỗ để chân, vậy không phải có nghĩa muốn cho nàng ngủ cùng giường với cậu sao?

Phỉ Âm nghĩ đến cảnh vừa rồi hai đứa trẻ ngồi cùng bàn ăn cơm thì đã hiểu ra.

Thập Thất hoàng tử nằm trên chiếc giường ấm áp nhưng tinh thần lại không tốt lắm, cậu ôm chặt Trì Am vào lòng để sưởi ấm, cảm nhận được hơi nóng từ thân thể mềm mại của nàng, cả trái tim cậu đều được lấp đầy, cậu hỏi nàng: “Có phải người ta lạnh lắm không?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

“Hơi lạnh.” Trì Am nói thành thật, thấy vẻ mặt cậu nhóc xinh trai có vẻ muốn nổi cáu bèn cười tủm tỉm nói: “Nhưng giường rất ấm, cho nên chàng có lạnh cũng không sao.”

Cậu nhóc xinh trai nghe vậy mặt mày giãn ra, ôm gối hình người Trì Am ngủ thiếp đi.

Trì Am bây giờ vẫn còn nhỏ, sau khi ăn xong thì giống như một đứa trẻ, sẽ cảm thấy buồn ngủ, muốn đi ngủ.

Khi nàng tỉnh dậy thì trời đã xế chiều.

Thập Thất hoàng tử còn chưa tỉnh, Trì Am hơi nhàm chán, nàng bị cậu ôm chặt không thể gỡ ra, vậy là liền nằm tại chỗ lặng lẽ tu luyện Hỗn Nguyên Tâm Kinh, nghe tiếng gió bên ngoài, sau đó lại nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân.

Sau đó không lâu, rèm châu hơi rung nhẹ, Phỉ Âm nhón chân bước vào.

Vốn dĩ hắn ta định xem thử Thập Thất hoàng tử đã dậy chưa, nhưng không ngờ lại thấy tiểu cô nương trên giường đang mở to đôi mắt đen láy nhìn hắn ta, bởi vì vừa mới tỉnh ngủ không lâu, khuôn mặt đỏ bừng, trắng nõn nà nên trông nàng rất dễ thương.

Phỉ Âm mỉm cười với nàng, thấy Thập Thất hoàng tử đang ngủ say thì không đánh thức cậu, lại nhón chân rời đi như một bóng ma, không phát ra tiếng động nào.

Phỉ Âm rời khỏi phòng ngủ, đi vào gian chính điện bên ngoài.

Trong chính điện, Lan phi ung dung cao quý đang ngồi thản nhiên uống trà.

Tham Khảo Thêm:  Chương 437: Cô không xứng gọi tên cô ấy

Nàng ta mặc một bộ cung trang bằng gấm mây mịn màu đỏ son, mày ngài trán nhẫn, tư thái xinh đẹp, mỗi cái nhăn mày mỗi một nụ cười đều như yêu tinh hút hồn người khác, vẻ đẹp kinh tâm động phách, như mây như sương, rất ít người có thể từ chối người đẹp nhường này.

Thấy Phỉ Âm đi ra, nàng ta đặt chén trà cổ men hoa điều đó trong tay xuống, giọng nói trong trẻo dễ nghe cất lên: “Thế nào, hoàng nhi đã tỉnh chưa?”

“Hồi bấm nương nương, Điện hạ còn đang nghỉ ngơi.”

Lan phi nghe xong thì không nói gì thêm, mà lại hỏi: “Nghe nói sáng nay Ủy đại nhân mang theo con cháu của các gia tộc kỳ nhân dị sĩ ở Giang Nam vào cung. Sau đó có một tiểu cô nương đã được Thập Thất chọn phải không?”

Phỉ Âm khom người nói: “Vâng.”

Lan phi nhíu mày: “Tại sao Thập Thất lại chỉ để lại tiểu cô nương này?”

Nói đến đây nàng ta lại thấy không hài lòng, tuy số lượng đám trẻ này không nhiều nhưng do nàng ta đã yêu cầu Ủy Xuyên đến vùng Giang Nam để lựa chọn cẩn thận, chúng đều là những đứa trẻ vô cùng tài giỏi xuất thân từ gia tộc kỳ nhân dị sĩ, do hắn ta chọn lọc cực kỳ cẩn thận, có lẽ có thể tìm ra một vài hạt giống tốt, đến lúc đó thì mạng hoàng nhi của nàng ta sẽ được cứu. Dù những đứa trẻ này không được thì lần sau sẽ đến vùng Giang Bắc, Bắc Địa, Tây Nam để mang về con cháu một số gia tộc kỳ nhân dị sĩ, nhất định sẽ chọn ra được những người phù hợp.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.