Xuyên Nhanh: Thế Giới Ngày Mai

Chương 54: Thần tượng gameshow (12)



Không biết đã qua bao lâu, Từ Nhất mở mắt ra, đau nhức trên người và tiếng động ồn ào bên ngoài nói cho hắn biết, hắn còn sống.

Nhưng điều đầu tiên hắn chú ý không phải nó, mà là bạn gái hắn.

Từ Nhất ôm người trong lòng, giọng điệu khàn khàn mang theo một tia khẩn trương: “Tiểu Dư?”

Khởi Dư gục đầu trên vai Từ Nhất nên không thấy rõ biểu cảm trên gương mặt, phía sau lưng cô là hàng vạn đồng xu lấp la lấp lánh như một ngọn núi nhỏ chống đỡ một chút thương tổn từ ngoại vật cho cô và hắn. Lay nhẹ vai cô một cái rồi bóp cánh tay cô, phát hiện cô gái nhỏ vẫn bất động khi đã nghe mình gọi, lo lắng trong mắt hắn càng thêm nồng đậm.

Vì phải đồng loạt biến ra hàng tá đồng xu trong thời gian gấp rút nên Từ Nhất khá chóng mặt, cốt thép và các thanh kim loại bừa bãi xung quanh hai người, tàu lượn dưới thân đã hỏng, đầu tàu bị móp lại kẹt trong khe cứng của đường ray gãy, nhiều mảnh li ti sắc nhọn đầy ắp trên người hai người họ khiến Từ Nhất không dám tự ý di chuyển loạn.

Hắn giơ tay ôm lưng người trong lòng, bàn tay sờ lên tấm lưng gầy của cô bất chợt chạm đến một vùng gồ ghề như có cái gì đó nổi lên, kèm theo đó là xúc cảm mượt mà như sờ đến cánh hoa cánh lá của cây cối.

Từ Nhất: “?!”

Toàn thân Từ Nhất cứng đờ, hắn chậm chạp lần theo dị vật có hình dạng giống một ngọn gốc cây để rồi đụng vào một lỗ hổng chứa những cuống rễ khác đang bị đẩy lọt ra ngoài.

Hắn sờ sờ trong chốc lát rồi dừng lại, yên tĩnh ôm lấy Khởi Dư.

Bạn gái hắn… hình như không phải người bình thường.

Hay nói cách khác, là không phải nhân loại.

Từ lúc ở trò chơi《 Trốn Tìm 》, từ lúc cô sống lại bước ra từ xác giun đất, hắn đã thấy rất lạ. Hành vi cử chỉ của cô không hề trùng khớp với ban đầu, ánh mắt và khí chất cũng không giống, mặc dù cô đã giải thích sự thay đổi đó cho cư dân mạng, hắn cũng đã nghe thấy, nhưng hắn biết lời nói đó tràn ngập sơ hở.

Giải thích tới giải thích lui là muốn che giấu cái gì đó mà người ngoài không được biết, hắn đều rõ ràng nhưng hắn không chủ động hỏi, cũng không cố tình để ý đến.

Suy cho cùng, đây là người yêu hắn.

Từ Nhất thở dài, cảm xúc trong mắt không rõ vui buồn.

Mặc dù hắn khác người, nhưng đến cùng vẫn là nhân loại, đằng này kiếm bạn gái lại kiếm hẳn một cô không phải người, hơn nữa đối phương có khả năng cao là NPC hoặc quái vật chưa từng xuất hiện nay lại có mặt ở vòng trước và vòng này có thể là gián điệp hoặc ôm mục tiêu muốn quấy phá gì đó.

Hệ thống nhìn Từ Nhất mặt không biểu tình ôm ký chủ đã lòi đuôi cáo nhà mình, trong lòng sợ đông sợ tây thay cô.

MMP!

Cuộc tình này kết thúc rồi. Tình người duyên ma còn chẳng đến được với nhau huống chi là hai người —— Một kẻ thuộc về một thế giới, một kẻ chu du nhiều thế giới.

Hệ thống biết thân thể Khởi Dư có khả năng biến đổi, nhưng hệ thống đã nghĩ nó chỉ có tác dụng khi cô có ý thức, ai ngờ ngay cả khi cô mất ý thức, vì để bảo vệ cơ thể cô mà chúng nó tự động xuất hiện.

Thất sách a.

Hệ thống có thể tưởng tượng ra khung cảnh Khởi Dư sau khi tỉnh lại bị Từ Nhất chia tay thì ủy khuất rơi nước mắt, bí quá hóa liều giết luôn Từ Nhất, phá hủy thế giới rồi tự sát tuẫn tình.

Chỉ số ngầu… Thôi, nếu chẳng may cô thực sự có ý định phá hủy thế giới thì chắc vẫn thu hoạch được chỉ số ngầu từ đó.

Hơn 2500 chỉ số ngầu nữa là đủ chỉ tiêu 5000. Nó không tin thế giới này không có chỗ thu hoạch.

“Ưm…”

Khởi Dư từ từ mở mắt, đau đớn ập đến khiến cô có phần hít thở không thông, phát hiện chính mình đang nằm trong lòng Từ Nhất, vốn muốn ngồi dậy nhưng xúc cảm từ ngón tay xa lạ lướt qua rễ cây bám trên lưng cô khiến cô tức khắc sượng mặt.

“Nhất Tử…”

Khởi Dư nuốt một ngụm nước bọt, há miệng muốn giải thích thì Từ Nhất đã giành trước một bước: “Một loại năng lực hộ thân từ đạo cụ em tìm được khi không có tôi bên cạnh, đúng không?”

“Đúng, đúng vậy…” Cô lung tung gật đầu.

Từ Nhất nhắm mắt lại.

Nếu cô đã định giải thích với hắn, chứng tỏ cô không muốn mối quan hệ này tan vỡ, hắn cũng vậy, cho nên hắn lựa chọn lừa mình dối người, lấy đạo cụ làm cái cớ.

Cho cô bậc thang bước xuống, cũng cho bản thân lý do tin tưởng cô yêu hắn chứ không phải ngấm ngầm lợi dụng hắn vì mục đích bí mật nào đó.

Hắn nguyện ý tin tưởng cô sẽ không làm hại hắn.

Từ Nhất mở mắt ra, dịu dàng dưới đáy mắt thay thế vẻ cam chịu: “Đi thôi, chúng ta tìm cách ra ngoài.”

Các ngọn rễ cây trên lưng Khởi Dư đã thu lại, trả lại cho cô tấm lưng sạch sẽ của nhân loại, cô hiểu được hắn có ý gì, vì vậy tóm cổ áo người nọ kéo hắn xuống, hôn lên môi hắn: “Nhất Tử, đừng sợ em.”

Hắn lặng lẽ hưởng thụ sự mềm mại giữa hai cánh môi một lúc mới ngoan ngoãn buông lỏng hàm răng để lưỡi cô xâm nhập vào trong, chiếm lấy hơi thở hắn.

“Em tuyệt đối sẽ không tổn thương anh. Dù cho phải giết hết người trên thế giới, cũng sẽ không bao giờ động đến anh, em đảm bảo.”

“Nhất Tử, em yêu anh.”

Vậy là được rồi. Từ Nhất mỉm cười, cúi đầu tặng cho cô một nụ hôn sâu.

Hệ thống trố mắt nhìn hai người kia say sưa hôn môi, đột nhiên cảm thấy hoài nghi nhân sinh.

Chỉ vài lời nói suông là lừa gạt cho qua rồi? Này cũng không khỏi quá đơn giản đi?

Đợi tới khi hai người dứt ra, bên cạnh cũng đã có người mở đường từ đống đất đá ra bên ngoài, Từ Nhất và Khởi Dư nhìn nhau một cái, sau đó cô khẽ lùi ra sau, nhường chỗ để bạn trai ra trước.

Từ Nhất cũng không biết bên ngoài có nguy hiểm hay không nên cũng thuận theo cô đi ra, sau khi xác nhận ngoài kia quả thật không có gì khả nghi mới đưa tay tóm lấy tay cô kéo cô cùng rời đi.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1: 201: Dị Năng Gì Đó Không Cần A! (2)

Chử Đông thấy hai người không sao thì thở phào nhẹ nhõm: “Tạ ơn trời, hai người mãi không chịu đi ra làm tôi ở ngoài lo gần chết.”

Từ Nhất phủi bụi bặm dính trên quần áo mình và Khởi Dư, lúc nghiêng đầu lại nhìn thấy một chú gấu nâu ném nốt mấy đoạn kim loại trên tay rồi biến mất, đảo mắt liếc một vòng, nhận ra người tạo ra con gấu đó là một nữ sinh từng ngồi cùng hàng ghế với Chử Đông khi chơi tàu lượn siêu tốc.

Nữ sinh thấy Từ Nhất nhìn mình thì khẽ gật đầu: “Cảm ơn lời nhắc nhở khi đó của anh.”

Từ Nhất nhướng mày.

Tại thời điểm cuối cùng, còn ngồi trên tàu lượn siêu tốc chỉ có năm người: Từ Nhất, Khởi Dư, Chử Đông, nữ sinh ngồi kế bên Chử Đông và thanh niên tri thức ngồi ở hàng ghế thứ ba.

Những người đã tự động bỏ chạy khỏi ghế ngồi đã tụ tập lại gần khu vực của tàu lượn siêu tốc. Người trông coi của tàu lượn bước tới chỗ năm người Khởi Dư, xòe tay ra: “Xin hãy trả lại tờ giấy tôi đã đưa cho mọi người.”

Nghe vậy, Chử Đông, nữ sinh và thanh niên tri thức kia đều lục lọi khắp người rồi giao tờ giấy nhỏ màu đỏ lại cho người trông coi. Khởi Dư kiểm tra quần áo xong trầm mặc đứng tại chỗ, không tìm thấy giấy cũng chẳng nhớ ra nó ở nơi nào.

Từ Nhất nhìn người bên cạnh một cái, tay trái đưa đồ cho người trông coi, tay phải lật ra đặt một tờ giấy khác lên lòng bàn tay cô. Thu được ánh mắt ngạc nhiên của người kia, hắn cười nói: “Tôi không yên tâm về em nên giữ nó ngay từ đầu.”

Khởi Dư: “…” Tri, tri kỷ quá.

Bàn giao hoàn tất, vật về chủ cũ, cả năm người đều an tâm không ít.

Người trông coi thu tay lại, quay đầu nhìn thoáng qua những người chơi đằng kia, thâm sâu khó dò nói một câu mập mờ: “Mỗi người nên chịu trách nhiệm cho hành động của mình.”

Dứt lời, anh ta liền xoay người bỏ đi.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, 25 người chơi vừa chơi tàu lượn siêu tốc xong vốn đang hào hứng nói chuyện thì bất ngờ bị một tờ giấy màu đỏ bay ra từ quần áo đã được phóng to cắt xuyên qua thân thể, máu đỏ cuồn cuộn tuôn trào từ thân thể ồ ạt ập xuống mặt đất, những thí sinh vẫn còn hoạt động bình thường nháy mắt đã ngã xuống, khoang bụng và lồ ng ngực bị cứa đứt không thương tiếc, da thịt đỏ ửng mềm xuống để lộ khung xương trắng hếu, chết không nhắm mắt.

Còn những người bỏ trốn làm mất giấy người trông coi đưa cho lập tức bị một ống thép từ trên trời rơi xuống xuyên thủng đỉnh đầu, máu b ắn ra từ đầu ống phun lên trời như cột nước, lục phủ ngũ tạng và óc trắng nhớp nháp trong khung ống chầm chậm rớt ra ngoài, nhão nhão dính dính dưới ánh Mặt Trời.

“A a a a a a a a!!!!!!!!!!”

Chỉ chớp mắt có một cái thôi đã nhiều người chết như vậy, mọi người xung quanh không hẹn mà gặp cùng hét toáng lên, vội vội vàng vàng lùi bước tránh xa khu vực máu chảy thành sông đó.

Chử Đông tái mặt nhìn màn thảm sát vừa rồi, dạ dày trong bụng quen thuộc nhộn nhạo.

May mà cậu biết điều nghe lời Từ Nhất, nếu không một trong những người phơi thây đằng đó khẳng định là cậu.

Nữ sinh và thanh niên tri thức điều chỉnh nét mặt kinh hoàng của bản thân, cố gắng bình tĩnh nhất có thể.

【Vãi chưởng! Tôi mới đi làm về, vừa mở điện thoại lên đã thấy cảnh này. Cho hỏi mấy người đó làm cái quần gì mà chết thê thảm vậy?】

【Tôi cũng mới ngủ dậy nên không biết nữa.】

【Chắc là vi phạm quy tắc nào đó rồi.】

【Tui biết nè! Thông báo của trò chơi tàu lượn siêu tốc có nhắc đến việc không được rời khỏi chỗ, lúc mà tàu lượn sắp đâm đầu vào chỗ chết, những người đó gấp gáp bỏ chạy khỏi chỗ ngồi để tự cứu nên giờ mới bị vậy á.】

【Tôi thấy hai người ngồi hàng đầu trấn tĩnh ghê luôn ấy. Dù sao cả đoàn tàu có mỗi hàng ghế đầu tiên là phải chịu nhiều thương tổn nhất.】

【Đó là Từ Nhất và bạn gái anh ấy. Hai người họ siêu lắm!】

Khởi Dư xem màn biểu diễn đó chưa được bao lâu đã bị Từ Nhất bóp má quay mặt về phía hắn: “Đừng nhìn chằm chằm như thế, cẩn thận đau mắt.”

Thuận theo bạn trai không xem nữa, cô cong cong con mắt, lúng búng nói: “Vẫn là anh đẹp.”

Từ Nhất bật cười, cúi xuống cắn nhẹ lên môi dưới của cô: “Chỉ giỏi nịnh nọt.”

Khởi Dư vô tình nhìn lướt qua trán Từ Nhất, đột nhiên giơ tay trái lên vén cao tóc mái trước trán hắn, nhìn thấy vết thương sưng đỏ dữ tợn có dấu hiệu ngả sang tím bầm trên đó, cô mím chặt môi, buồn bực không muốn nói chuyện.

Từ Nhất chưa từng quan tâm bản thân bị thương hay không, thấy cô như vậy liền cười: “Chút trầy xước này rất nhanh sẽ khỏi, em đừng lo, bạn trai em sẽ không có sẹo trên mặt.”

Khởi Dư gật gật đầu bỏ tay xuống, không một dấu vết cự quậy cánh tay phải bị nứt xương để ra sau lưng.

Chử Đông bị tạt cơm chó thành quen nhưng những người khác thì không được như vậy, đại đa số đều sẽ quay đầu nhìn sang chỗ khác hoặc mắng thầm một tiếng rồi bỏ đi.

Thanh niên tri thức thuộc về vế thứ hai, nhưng nữ sinh lại chịu đựng ở lại, đợi đôi tình nhân kia thân mật xong mới lên tiếng nói chuyện với chàng trai: “Này, tôi có thể đi theo anh không?”

Từ Nhất nhận ra nữ sinh đang nói với mình, bèn đáp: “Xin lỗi nha, không thể.”

“Tại sao? Anh thấy rồi đó, tôi sẽ không kéo chân sau cho anh!”

“Tại vì tôi không thấy chúng ta có duyên đó.”

Từ Nhất nói xong liền khoác vai Khởi Dư rời đi, Chử Đông quệt mũi, nhìn thoáng qua nữ sinh không cam lòng cắn môi vì bị từ chối rồi đuổi theo.

Chử Đông đi đến gần Từ Nhất, vừa lật vé vào cửa vừa nói: “Tàu lượn siêu tốc được hẳn 15 điểm chỉ tiêu, coi như là không phí công bán mạng rồi.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Khóe miệng Từ Nhất nhếch lên: “Ba mươi người tham gia, chỉ đúng năm người còn sống, 15 điểm này vẫn là ít.”

Chử Đông không hiểu mấy vấn đề này lắm, nhưng vẫn hỏi thăm dự định tiếp theo của đồng bọn: “Tiếp đến chúng ta sẽ chơi trò gì? Tạm thời đừng chơi mấy trò cảm giác mạnh nữa, trải qua đợt vừa rồi tôi hình như cảm thấy tim tôi không ổn lắm.”

“Cũng được, vậy cậu muốn chơi cái nào?”

“Cái này.” Chử Đông đứng lại, giơ tay chỉ về một hướng.

Từ Nhất theo cái chỉ tay của cậu nhìn lên vòng xoay ngựa gỗ, đuôi mắt giật một cái.

Chử Đông chắp tay trước ngực, giọng nói hàm chứa hi vọng không tưởng: “Trò này ở hiện thực luôn là trò nhàm chán và thư giãn nhất, vậy nên tôi nghĩ dù là trong đây nó cũng sẽ không đoạt mạng người thái quá như tàu lượn siêu tốc đâu.”

Khởi Dư vẫn luôn im hơi lặng tiếng nãy giờ bỗng chen vào nói một câu: “Vậy cậu có từng nghĩ hay chưa, giả sử lúc chúng ta ngồi lên đó, ngựa gỗ chợt biến thành ngựa thật, cây gậy treo trên đầu ngựa giúp nó lơ lửng biến thành dây thừng thắt cổ, mặt đất dưới chân biến thành dung nham thì sẽ thế nào?”

“Cậu, sẽ còn cảm thấy nó là trò chơi an toàn nhất sao?”

(*Quen quá nhỉ? Tác giả mượn ý tưởng nội dung về trò chơi này từ 1 bộ vô hạn lưu đam mỹ nên chỉ viết nó ra như một ý kiến nhất thời thôi chứ không chơi thật. Tác giả không có ý định đạo nội dung trò chơi của bất kỳ tác phẩm nào đâu nên vạn lần đừng hiểu lầm nha. TvT)

Chử Đông sững sờ, chưa từng nghĩ tới trường hợp này.

Ngựa gỗ thành ngựa thật, gậy treo thành dây thừng thắt ở cổ con ngựa, phía dưới là dung nham nóng chảy…

Đậu má! Bất kỳ sinh vật sống nào bị thắt cổ cũng sẽ giãy giụa kịch liệt, người ngồi trên lưng nó chẳng may ngã xuống dưới —— Nơi đã biến thành dung nham còn phải là trực tiếp tan thành bùn nhão luôn hay sao!!

Chử Đông vuốt mặt, giở ra một bàn tay đầy mồ hôi lạnh: “Thế, thế thôi. Chúng ta… chơi trò khác đi.”

Hiện tại cậu cảm thấy bất cứ trò chơi cảm giác mạnh nào cũng an toàn hơn vòng xoay ngựa gỗ!

Từ Nhất hài lòng mỉm cười, nhấc tay xoa nhẹ đỉnh đầu Khởi Dư.

Khởi Dư nhìn chung quanh một lượt, nơi này rộng lớn bất thường, dù xa hay gần thì đều thấy được hình dáng thuộc về các trò chơi khác nhau, mà cái cô cần làm bây giờ chính là tìm một trò chơi có khả năng ẩn giấu đạo cụ cao nhất.

MC nói đạo cụ cao cấp lần này rất khác biệt, năng lực của nó có vẻ sẽ giúp đỡ rất nhiều cho các thí sinh nhân loại.

Bình thường MC rất hay đào hố người chơi, một bụng đầy ắp ý xấu chỉ mong bọn họ tìm chết, nhưng riêng về khoản đạo cụ cao cấp hắn ta dường như rất thành thật, một loại thành thật đến kính trọng.

Khởi Dư quan sát kỹ càng một hồi lâu mới kéo tay Từ Nhất, do dự nói: “Nhất Tử, em muốn chơi thử trò kia.”

Từ Nhất dựa theo hướng cô chỉ nhìn đến một trò chơi có độ cao chọc trời, ngữ điệu không kìm được kinh ngạc: “Em muốn nhảy Bungee?”

Cô gật đầu, không có ý nói rõ dự định của mình.

“Vậy chúng ta đi chơi.”

Trước khi Từ Nhất kéo Khởi Dư cùng đi thì cô đã dùng sức giữ hắn lại. Từ Nhất không hiểu ra sao, đã nghe thấy cô bình tĩnh nói: “Em muốn chơi một mình.”

Hắn ngẩn người một chút, rất nhanh liền tức đến bật cười: “Em có biết độ nguy hiểm của nó cao đến thế nào không? Một cái dây đai an toàn kia chỉ cần rớt khỏi móc câu, thân thể của em lập tức chia năm xẻ bảy!”

(*Giải thích cho bạn nào không hiểu, nếu từ trên độ cao rất cao ngã xuống đập vào mặt nước thì chắc chắn tan xác nhé.)

“Chính vì vậy em mới muốn chơi một mình.”

Từ Nhất hít một hơi dài, cực lực giữ nụ cười: “Tôi không muốn làm kẻ góa vợ, Tiểu Dư.”

Trước đó cô đã chết một lần, hắn thực sự không dám đánh cược xem NPC ngoại lai có bao nhiêu cái mạng, cái giá của thua cuộc quá tàn khốc.

Trong giây phút nghe được câu nói đấy, Khởi Dư đúng thật là cảm động đến rối tinh rối mù.

Ngươi xem, dù ta có làm gì đi nữa, người nọ vẫn là cứ yêu ta như thế. Điều này sao có thể là giả?

Chử Đông nhìn đôi bạn trẻ bất đồng ý kiến chuẩn bị cãi nhau to một trận, đang tính ra mặt khuyên giải thì thấy Khởi Dư tiến lên ôm lấy Từ Nhất, ghé vào tai hắn nói gì đó.

Từ Nhất đỡ lưng Khởi Dư, nghe xong ý định của cô vẫn nhíu mày: “Tiểu Dư, không có cơ sở nào xác định Bungee ẩn giấu đạo cụ.”

Khởi Dư không để ý lắm nhún vai: “Thử một lần mới biết được.”

“Em sẽ chết.”

“Không đâu.” Khởi Dư gác cằm lên vai hắn: “Em không chết nổi. Nhất Tử, ngay cả em cũng chẳng giết được chính mình, những thứ khác làm sao có thể.”

Từ Nhất cứ thấy không đúng ở chỗ nào đó, nhưng xét tới tình hiện lúc này, hắn không rảnh để suy nghĩ gì thêm: “Vậy thì đi chung, đăng ký nhảy Bungee tình nhân.”

“Không thể! Nhất Tử, anh là nhân loại, sinh mệnh yếu ớt của nhân loại không có cách nào so được với phi nhân loại, anh đừng liều lĩnh.” Khởi Dư không chút do dự từ chối.

“Thế nhưng Tiểu Dư, em nói em sẽ không chết, nhưng không có nói sẽ không đau phải không?” Từ Nhất nhẹ giọng nói: “Nỗi đau chia năm xẻ bảy, nỗi đau tứ mã phân thây, em dám nói phi nhân loại bọn em không có cảm giác gì sao?”

Khởi Dư khựng lại, mí mắt rũ xuống: “Kết quả quan trọng nhất, quá trình có như thế nào cũng không cần bận tâm.”

Từ Nhất cười nhạt: “Đối với ‘nhân loại yếu ớt’ trong miệng em, đa số bọn họ luôn coi trọng quá trình, không bận tâm tới kết quả.”

Hai người nói tới nói lui chưa giải quyết xong vấn đề, Chử Đông ngờ nghệch không nghe hiểu cuộc nói chuyện của bọn họ, nhưng vẫn rụt rè giơ tay phát biểu ý kiến: “Cái kia… Nếu hai người lo lắng về trò đấy đến thế, vậy thì chúng ta chơi xe điện đụng trước đi? Mức độ chết người của nó khẳng định là thấp hơn rất nhiều đó?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1176

Khởi Dư và Từ Nhất dừng lại, bốn mắt nhìn nhau, đáp ứng.

***

Bên kia, Tần Hạ, Thẩm Đặng và Thẩm Hình Sâm chật vật từ dưới nước ngoi lên, vết trầy xước hằn đầy trên làn da, áo ngoài ướt nhẹp nước pha loãng máu tươi đọng lại đó.

Tần Hạ bị lạnh đến run lẩy bẩy, chân tay vô lực đã mất độ ấm nhưng vẫn trèo được lên bờ. Mọi người đứng vây xung quanh thấy thế nhanh chóng dạt ra nhường chỗ, có ít người tốt bụng còn chạy lại đỡ ba người họ.

Ba người Tần Hạ tìm một ghế đá gần đó ngồi xuống, vẻ mỏi mệt khi trải qua kh ủng bố trong nước chưa tan đi.

Thẩm Hình Sâm lấy ra một cuộn băng gạc trong không gian quấn mấy vòng lên cánh tay bị quỷ khoét mở đến bở thịt lộ xương của mình, băng gạc trắng tinh không nhanh không chậm nhiễm lên ánh đỏ.

Thẩm Đặng chỉnh trang lại đầu tóc và quần áo, quay đầu nhìn em trai: “Không sao chứ?”

“Tất nhiên là có! Cái sẹo này sau khi kết vảy nhìn kiểu gì cũng chỉ thấy xấu xí, về sau không dễ kiếm bạn gái, tương lai sợ là phải bầu bạn với ngũ chỉ cô nương dài dài.” Thẩm Hình Sâm nén đau quấn băng càng chặt.

Nói xong còn không nhịn được bồi thêm một câu: “May mà em nhanh tay che mặt nên không bị thủy quái kia hủy dung, bằng không lúc trở về hiện thực còn phải tốn tiền phẫu thuật thẩm mỹ, lúc đó có khóc cũng chẳng muốn lau mặt.”

Thẩm Đặng: “…” Đây là trọng điểm?

Tần Hạ khóe môi co rút: “Sâm Sâm, cậu… thật lạc quan.”

Chính mình còn sống rời khỏi chương trình này được hay không còn chẳng nắm chắc đã nghĩ tới chuyện cuộc sống sau này phải như thế nào, quả nhiên kẻ được chọn bước ra từ phòng thí nghiệm đều không tầm thường.

“Không thì sao? Tôi đẹp trai thế này mà ế thì tiếc lắm.” Thẩm Hình Sâm lấy gương nhỏ ra soi, ngắm nghía gương mặt phản chiếu trong gương đã rồi mới mỹ mãn cất vào.

Tần Hạ: “…” Sâm Sâm, cậu không nhận ra hành động của cậu nó cứ gay gay kiểu gì ấy hả?

Thẩm Đặng không nhìn nổi nữa, giơ tay đập ‘bộp’ vào gáy em trai một cái không nặng không nhẹ.

“Đau! Anh nhẹ tay thôi, mẹ nó em là bệnh nhân đấy!”

Thẩm Đặng mặt không đổi sắc đập thêm một cái nữa, lực đạo tăng lên không ít.

“F*ck! Thẩm Đặng anh có bệnh à!!” Thẩm Hình Sâm rít lên.

“Nghiêm túc nào.” Thẩm Đặng rút tay về, nhíu mày nói: “Từ lúc bước vào công viên này anh cứ cảm thấy không ổn lắm, em lấy đạo cụ kia của em ra đi, để nó phán xét nơi này một chút.”

Thẩm Hình Sâm lầm bầm một câu không rõ ràng, đưa tay về phía trước, giữa không trung xuất hiện một cây bút lông bằng gỗ rồi rơi vào trong lòng bàn tay anh ta.

Không phải lĩnh vực của mình, Tần Hạ nghiêm túc không chen miệng vào.

Thẩm Hình Sâm cầm cây bút lông, khẽ nói: “Xin hãy đưa ra lời chỉ dẫn, dẫn dắt chúng tôi đi đúng hướng.”

Bút lông lắc mình động đậy, Thẩm Hình Sâm thuận theo thả lỏng sức lực ở bàn tay, cầm hờ thân bút, để mặc nó điều khiển viết chữ.

Tại chương trình thần quái linh dị này, đạo cụ được phân chia làm ba loại cấp độ.

Hạ cấp, năng lực của đạo cụ này không khác gì mấy con dao phay tùy thân, cùng lắm thì nhỉnh hơn chút.

Trung cấp, năng lực của đạo cụ này tăng lên rõ rệt, sức mạnh không chỉ sánh ngang với các loại vũ khí nóng lạnh ở thế giới hiện thực mà còn mang theo kha khá sự siêu nhiên tiềm ẩn trong đó.

Cao cấp, đạo cụ này hoàn toàn nằm ở một đẳng cấp khác, là một loại ranh giới mà ngay cả thiên tài nhân loại cũng không bằng một chân tóc của nó. Sức mạnh tối cao của nó đủ để thổi bay một thành phố, mang đến một năng lực độc nhất vô nhị nhưng cũng đi kèm hậu quả đắt giá.

Thí sinh hầu như ai cũng theo đuổi đạo cụ cao cấp gần như điên rồ, nhưng nhóm đội của Thẩm Đặng đều hiểu rõ, đạo cụ trung cấp mới là thứ nên theo đuổi và bầu bạn lâu dài, có trong tay đạo cụ cao cấp chẳng khác nào *uống rượu độc giải khát.

*Uống rượu độc giải khát: Ý nói chỉ giải quyết khó khăn trước mắt mà không tính đến hậu quả mai sau.

Thẩm Đặng nhìn đạo cụ trung cấp trong tay em trai đang viết chữ, trực giác không khỏe về công viên này từng chút một dâng trào mãnh liệt.

Trò vừa rồi bọn họ tham gia chỉ được 4 điểm, con số ít ỏi lại khiến hơn ba mươi người chơi tham gia trực tiếp bỏ mạng, nếu không phải anh nhanh trí tìm được lối thoát thì ba người bọn họ cũng không thoát được.

100 điểm chỉ tiêu phải kiếm đến bao giờ?

“Tới rồi.”

Tiếng kêu của Thẩm Hình Sâm đánh thức Thẩm Đặng đang kẹt trong mớ suy nghĩ rối loạn, anh xoa bóp ấn đường một lúc rồi mới ngẩng đầu lên nhìn chữ viết phóng khoáng lập lòe ánh sáng vàng kim trên không trung.

Khoảnh khắc nội dung được tiết lộ, Thẩm Đặng như rơi vào trong hầm băng lạnh lẽo.

『 Khởi Dư sẽ bị giết bởi chính người yêu thương cô ta nhất. 』

Năm giây sau, chữ viết kia mờ nhạt đi, một dòng chữ khác lại hiện lên thay thế vị trí đó.

『 Chỉ khi sinh mạng của người bị tìm kiếm kết thúc, hết thảy mọi thứ mới có thể quay về dáng vẻ ban đầu. 』

———

*Góc nhỏ của truyện*

Thẩm Hình Sâm: Haiz, đẹp trai như tôi lại không có ai yêu, thật phí phạm! (⇀‸↼‶)

Tần Hạ:… Mạng của mình còn không đảm bảo thì đừng gây hại cho con gái nhà người ta. (꒪⌓꒪)

Thẩm Hình Sâm nháy mắt tươi tỉnh: Vậy gây họa cho cậu được không? Chúng ta đồng sinh cộng tử, ngày ngày gắn bó, nhất định là một đôi trời sinh! (。•̀ᴗ-)✧

Thẩm Đặng *yên lặng rút đao ra*: Anh cho mày một cơ hội, cẩn thận lặp lại lời nói vừa rồi của mày. (눈_눈)

Thẩm Hình Sâm: Anh nghe lầm rồi! Thật ra em là gay! Một chút hứng thú với phụ nữ cũng không có! (人 •͈ᴗ•͈)


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.