[… Ký chủ, cô việc gì phải vậy? ]
Hệ thống đã chứng kiến từ đầu đến cuối quá trình thử thách của Khởi Dư, cũng biết người trời sinh nhát gan như cô hứng chịu bao nhiêu vết thương lớn nhỏ, lành lại rồi vỡ nát, chồng chất thành đám, nhưng sự thờ ơ kèm theo một chút quyết tâm trong mắt cô là thứ khiến nó khó hiểu.
Khởi Dư lắc đầu, cực kỳ thản nhiên: “*Nhất lao vĩnh dật, mi thì biết cái gì.”
*Nhất lao vĩnh dật: Một lần mệt mỏi để đổi lấy cả đời không lo lắng.
Dù có tái sinh sau cái chết, cơn đau trước đó cô vẫn phải nhận lấy, còn không bằng chịu đựng chơi màn phụ để giành lấy chiến thắng, có được phần thưởng rồi đưa cho Nhất Tử.
Ừ, nếu may mắn, phần thưởng đó sẽ là một đạo cụ cao cấp.
Cô sợ chết cũng sợ đau, không sai. Nhưng Bạch Nguyệt Quang nhà cô là một tồn tại thượng đẳng và thánh khiết nhất trong linh hồn cô, khiến cô có thể ruồng bỏ tất cả mọi thứ, bao gồm cả bản thân mình.
Tình yêu điên cuồng ẩn giấu b3nh hoạn này là một gánh nặng, người bình thường đều không chịu nổi, cô biết hắn cũng sẽ không chịu đựng được, cơ mà không sao hết, hắn không cần phải biết cái gì đâu, chỉ cần mê mang ở bên cạnh cô là đủ rồi.
Khởi Dư khẽ cười, vuốt nhẹ máu tươi dần dần đông lại trên cánh tay.
Hệ thống cảm thấy ngũ vị tạp trần, tâm trạng muốn đùa giỡn cũng bay sạch. Lấy tình yêu của một bệnh kiều ra làm trò đùa cợt, hệ thống tự nhận nó không tài nào làm được, quá thất đức.
Xe điện đang chạy dần dà giảm tốc độ rồi ngừng hẳn, Khởi Dư cười như không cười nhìn một xe điện khác dừng tại đầu ống bên kia. Kẻ ngồi trên nó là một người phụ nữ, dáng vẻ hít nhiều thở ít không khác gì kẻ sắp chết, làn da lở loét thịt non trải dài từ trên xuống dưới như nổi thi ban, hai cánh tay nửa gãy nửa đứt buông thõng ở hai bên trái phải, lồ ng ngực bị rạch một đường sâu hé mở nội tạng ấm áp đang không ngừng nhúc nhích bên trong, quần áo rách thảm thương cố gắng che đậy vô số vết thương không thể chữa lành, chất lỏng màu đỏ chảy đầy cả người lẫn xe, bộ dạng bị tàn phá quá mức tàn nhẫn dưới lớp ánh sáng rực rỡ trông đặc biệt kinh khủng.
Tổng thể so với Khởi Dư cả người toàn máu nhưng lành lặn thì kém xa rất nhiều.
Khởi Dư liếc nhìn đối thủ của mình, nhẹ nhàng nói: “Chờ luật lệ của trò chơi phụ đưa ra thì tự sát đi, người yêu tôi còn đang chờ bên ngoài, tôi không có nhiều thời gian để chơi với cô.”
Người kia giống như không cam tâm, dùng toàn bộ sức lực để hỏi một câu rõ ràng: “Tại sao? Sao cô có thể không sao chứ? Là do đạo cụ cao cấp của cô có khả năng liên quan đến tái tạo hay bảo hộ sao? Thật… Thật sự không công bằng.”
Không đợi Khởi Dư đáp lời, giọng nói điện tử trước đó từng xuất hiện lại vang lên một cách quen thuộc.
「《 Giằng Co 》là trò chơi phụ được mở ra bởi hai người chơi may mắn, thế nên, nó sẽ kết thúc dưới tay của người chơi may mắn nhất. 」
【 Quy tắc của trò chơi:
① Làm tất cả mọi thứ để trở thành kẻ chiến thắng, trò chơi phụ sẽ khép lại sau năm phút, nếu năm phút sau đó hai người chơi đều còn sống, trò chơi sẽ được phán định là hòa nhau.
② Trò chơi chỉ tồn tại duy nhất một kẻ chiến thắng, nếu trò chơi phụ bị hòa bởi hai bên sẽ kích phát trò chơi trừng phạt.
③ Sau khi trò chơi phụ kết thúc, kẻ chiến thắng có một phút để rời khỏi ống cống, quá thời gian quy định hai đầu ống cống sẽ đóng lại, kẻ chiến thắng buộc phải ở lại đây vĩnh viễn, biến thành NPC trông coi trò chơi phụ.
④ Bên trong trò chơi phụ có chứa một manh mối để kết thúc trò chơi《 Xe Điện Đụng 》trước thời hạn, kẻ chiến thắng có thể lựa chọn tìm kiếm nó hoặc bỏ qua. 】
Bảng quy tắc trước mặt hai người chơi biến mất, giọng nói kia lại hiện diện bên tai bọn họ như lời thì thầm.
「 Phần thưởng dành cho kẻ thắng cuộc sẽ xứng đáng với công sức bạn đã bỏ ra. 」
「 Chúc may mắn, người chơi. 」
Trong không trung hiện ra một chiếc đồng hồ cát khổng lồ được làm bằng thủy tinh trong suốt, khung đỡ bằng gỗ bao bọc chặt chẽ đồng hồ cát, cát đỏ mịn màng bên trên nửa đồng hồ cát men theo khe hở rơi tuột xuống đáy chậu.
Thời gian đã được tính giờ.
Khởi Dư đưa mắt nhìn người đối diện, mà người kia cũng nhìn lại cô, trên môi nở nụ cười: “Năm phút là quá ít cho một cuộc chiến. Trò chơi không cấm chúng ta sử dụng đạo cụ dưới mốc cao cấp, khụ, nhưng tôi biết mình khó mà thắng được cô.”
“Bất quá số 13, cô xem, chỉ cần tôi kéo dài thời gian bằng cách này, lại dùng đạo cụ giữ chân cô hoặc tự thân chạy trốn, hòa nhau sẽ là kết cục cuối cùng mà tôi có thể làm được. Thiết nghĩ, tôi dù có chết cũng nhất định phải kéo cô xuống cùng, thật tiếc vì không thể nói lời xin lỗi với người yêu của cô.”
Ba mươi giây đã trôi qua, Khởi Dư vẫn bình tĩnh lắng nghe di ngôn của đối thủ, nét mặt bình tĩnh dị thường, nhưng sắc đỏ quỷ dị lan dần trong đáy mắt xanh thẫm, hoa văn đỏ yêu dã dưới vành mắt trái cũng bắt đầu nóng lên.
Người kia phát giác ra điều không ổn trên gương mặt cô, trong lòng nảy sinh cảnh giác: “Này, mắt cô đang đổi màu kìa. Kỳ lạ ghê, là tác dụng phụ của đạo cụ nào à?”
Dừng lại một chút, nói tiếp: “Mà thôi, đằng nào thì tôi cũng sẽ không để cô đi, quan tâm làm quái… gì!”
Âm cuối của người phụ nữ kéo cao, lời vừa dứt thì xung quanh xe điện của Khởi Dư xuất hiện một trận ma pháp vòng tròn màu trắng, các ký tự rối loạn bao chặt không gian của cô. Khởi Dư cảm nhận được lực ép đè nặng trên đôi vai cô, một lực trói buộc không thể cử động như bị một tảng đá ngàn cân ép trên người mình khiến cơ bắp toàn thân cô mỏi nhừ.
Lòng bàn tay phải của người phụ nữ kia sáng bừng, cô ta cười nói: “Thế nào, có phải không thoải mái không? Năng lực này không có tác dụng tấn công, nhưng khả năng cầm chân địch thì không thua kém quá nhiều đâu.”
Khởi Dư đưa mắt nhìn đồng hồ cát lơ lửng giữa không trung —— Cô đã tốn hết một phần ba thời gian vì kẻ thừa thãi này rồi.
“Này.” Khởi Dư nghiêng đầu.
Nhìn ta này.
Người phụ nữ nghe thấy cô gọi, theo phản xạ nhìn thẳng vào cô, nhưng khi bắt gặp đồng tử xanh đỏ lẫn lộn của người nọ, chuông cảnh báo trong lòng vang mạnh, bây giờ đã là thời điểm nào cô ta không có ý định nghi ngờ trực giác của mình, lập tức nhắm mắt lại không chút do dự.
Vừa nhắm chặt mắt cô ta vừa nói: “Không hiểu sao tôi lại có dự cảm nếu bản thân nhìn cô quá ba giây liền sẽ bị điều khiển, đạo cụ cao cấp của cô phải không nhỉ? Đợi đã, có chút quen thuộc… A! Có phải cô là người giành được đạo cụ cao cấp của màn《 Trốn Tìm 》không?”
Khởi Dư bắt đầu mất kiên nhẫn nghe đối thủ lảm nhảm kéo dài thời gian.
Xem ra vô dụng rồi.
Không phải y, tất nhiên sẽ không thuần thục sử dụng sức mạnh của y.
Vẫn là tự chính cô tới ăn linh hồn dơ bẩn đó đi.
“Đúng đó, thế nhưng đối thủ hèn nhát của tôi, liệu cô dám mở mắt ra không?”
Khởi Dư bị trận ma pháp giam giữ không thể di chuyển, nhưng hai tay đặt trên vô lăng ngày một vặn vẹo biến hình, bàn tay năm ngón hòa tan thành một cuống cây thô bỉ, hai cuống cây càng lúc càng kéo dài, tại điểm tựa là vô lăng của xe điện lan dần tới chỗ đứng của xe điện số 4.
Dù bị cô khích tướng, người phụ nữ kia vẫn vô tư nhắm mắt, một chút ý tứ muốn mở mắt ra thăm dò tình hình cũng không có. Dường như là tự tin về khả năng kéo dài thời gian của mình, cũng yên tâm về năng lực cầm cố kẻ địch trong vòng năm phút nên biểu cảm trên mặt phải nói là hết sức thản nhiên.
Cho đến khi eo lưng và bả vai bị thứ vừa mềm vừa dày quấn lấy không buông, da thịt tiếp xúc với lớp vỏ có phần thô ráp đó nổi lên đau đớn như bị dịch axit từ tốn ăn mòn mới mở bừng mắt.
Người phụ nữ giật mình nhìn cuống rễ và ngọn cây hỗn độn sắp vây chặt cô ta như bọc kén, theo phần thân kéo dài giữa không trung nhìn đến người ngồi trên xe điện số 13 —— Mặc dù bị trận ma pháp do cô ta tạo ra ép cứng ngắc nhưng hai tay dài thõng như không phải người ở phía trước gắn liền với thứ đang quấn cô ta thì trông rõ là dị.
“Cô…” Người phụ nữ lúc này đã nhận thức được bản thân sợ là sẽ chết sớm hơn dự định, cũng nhận ra người nọ sẽ không bị hòa như cô ta muốn mà trở thành kẻ chiến thắng một mình, chua xót và không cam tâm cắm rễ dưới đáy lòng như bị phình trướng, day dứt khó chịu.
Cô ta cố gắng co các ngón tay lại, khiến cho trận pháp kia càng bóp chặt Khởi Dư hơn nữa, nhưng cuống rễ nằm bò trên cánh tay cô ta lại vươn một ngọn cành nhỏ ra quấn quanh những ngón tay ấy, theo thứ tự lần lượt từ trước đến sau bẻ gãy từng khớp tay của cô ta.
Tiếng ‘răng rắc’ nối tiếp nhau vang lên, người phụ nữ cắn rách môi kìm chặt tiếng kêu đau kẹt lại trong cổ họng, nhưng chưa dừng lại ở đó, sau khi đã bẻ sạch sẽ năm ngón tay của cô ta, cuống rễ trên cánh tay cô ta bỗng nhiên xoay thân vòng qua bắp tay bị xẻ thịt chỉ còn mỗi khung xương trắng hếu, người phụ nữ như muốn nhảy dựng lên khi cơn đau như kim chích ngày một lớn hơn truyền từ cánh tay đó.
Cuống rễ gập mình ép mạnh lên bắp tay của người phụ nữ, trong tích tắc bẻ làm đổi bắp tay đấy, xương trắng vỡ sụn bị kéo tung ra, bắp thịt và sợi tơ máu bám đầy khung xương như con diều bị đứt dây bị giật phắt ra khỏi chỗ chứa của mình.
Người phụ nữ không chịu nổi nữa hét lên, cả người run lẩy bẩy vì đau đớn, nhưng khiến cô ta kinh hoàng hơn nữa là bắp tay gần như vỡ vụn của cô ta được cuống rễ tách thân hé mở như há miệng ngoạm lấy đồ ăn, ngọ nguậy liên tục như thể đang nhai tay cô ta!
Người phụ xanh mặt, cơn buồn nôn trào dọc phế quản, ánh mắt nhìn về phía người đối diện tràn ngập sợ hãi và bài xích: “Đồ quái vật, cô còn là nhân loại sao?” Là đạo cụ cao cấp biến đổi cô ta thành thứ dị hợm này?
Trận pháp cầm cố bao quanh Khởi Dư đã biến mất, nghe thấy lời nói ẩn chứa vẻ kinh tởm của người phụ nữ, cô ngược lại rất vui vẻ: “Phải ha?”
Năm đó ta đã rất nhiều lần nói rằng đó là dáng vẻ của quái vật, là bọn họ cố chấp không chịu hiểu, sức mạnh dị dạng này sao có thể là phước lành?
Là bọn họ…
Cuống rễ và ngọn cây quấn cô ta thành xác ướp, các tia rễ trải dài đến trước mặt cô ta, chạm vào mắt cô ta, vạch rộng mí mắt ép cô ta trợn to mắt!
Khởi Dư nhìn chằm chằm người phụ nữ kia, đồng tử ánh lên sắc đỏ phản chiếu gương mặt trắng bệch như bị rút đi huyết sắc của cô ta: “Đừng giãy giụa nữa, cô đang lãng phí thì giờ của ta đó, ngoan ngoãn đi chết đi, có thể không?”
Nói xong, người phụ nữ như bị dính phép định thân, thần sắc mơ màng nhìn Khởi Dư, sâu trong hai con ngươi đen bóng chợt hiện ra một chấm đỏ quỷ dị. Ba giây sau, cô ta gật gật đầu, nhẹ giọng lầm bầm: “Có thể… Có thể…”
“Ngoan quá.”
Cứ như thế, người phụ nữ sống sờ sờ bị ngọn cây nhấm nuốt, da thịt bị kéo đứt, xương cốt nát bươm, dù đau đến không muốn sống nữa nhưng cô ta không hề bỏ chạy, chỉ biết ngây ngốc nhìn bản thân như một thứ dung dịch bị cuống rễ hấp thụ, cuối cùng để lại trên ghế xe điện chỉ là một bãi máu lớn ấm áp.
[ + 25 chỉ số ngầu.
Tổng chỉ số ngầu đã thu thập: 2515/5000. ]
[… Ký chủ, cô cứ ‘ăn’ người kiểu này sẽ không sao chứ? Không đau bụng à? ] Lần trước là quái vật, lần này là nhân loại, lần sau có phải là người máy hay không?
“Không biết, nhưng y nói sẽ tốt hơn hết nếu ăn nó vào bụng.” Nét mặt Khởi Dư thoáng qua tia mờ mịt rồi biến mất.
[… ] Tên điên nào đã dạy cô thứ quái quỷ gì thế này?
「 Xác nhận người chơi trên xe điện số 4 đã chết. 」
「 Xin chúc mừng xe điện số 13 giành được chiến thắng, trở thành kẻ thắng cuộc của trò chơi phụ《 Giằng Co 》. 」
Khởi Dư quay đầu nhìn đồng hồ cát, phát hiện cát đỏ bên trong đó đã chảy gần như toàn bộ, chỉ còn lại đúng ba hạt cát hiếm hoi đọng lại ở cạnh bình to lớn chưa kịp rơi nốt.
Ba giây.
Mẹ nó, giả dụ cô không giết người phụ nữ kia trước mà ngứa mũi hắt hơi một cái trước thì người chết chắc chắn là cô.
Không biết nên nói ả đàn bà kia gian xảo hay trò chơi phụ này xảo trá nữa.
「 Kẻ thắng cuộc, đây là phần thưởng của bạn. 」
Giữa hư không từ từ rơi xuống một đoàn ánh sáng màu vàng dịu nhẹ, lấp lánh tỏa ra ánh hoàng kim, Khởi Dư nhìn nhìn, giơ tay chạm vào. Chà, cho đạo cụ cao cấp thật này.
Đạo cụ cao cấp này là một ký hiệu, dây mây nhỏ bao quanh một chiếc lá, dáng vẻ bao hàm ý nghĩa của sự sống. Nội dung của đạo cụ đã được truyền vào trong não Khởi Dư, chỉ cần cô đọc ra tiếng lời ca của nó như đạo cụ cao cấp trước đấy thì đạo cụ này chính thức thuộc về cô.
Chỉ là…
Sắc mặt của Khởi Dư cực kỳ khó coi, hai mắt thâm trầm như ao tù nước đọng, sắc xanh trong đồng tử gợn sóng ngầm thành từng hồi, nổi lên thứ ánh sáng kỳ dị tràn đầy lạnh lẽo.
[ Ký chủ? Cô làm sao vậy? ] Lấy được đạo cụ cho người yêu cô, cô còn không vui?
Khởi Dư siết chặt nắm đấm đến nổi gân xanh, ký hiệu bị cô nắm lại in mờ mờ trên lòng bàn tay, thông qua các khe hở giữa kẽ ngón tay phát ra các tia sáng chói lóa tựa như kim nhọn đâm chọc mắt cô, dưới gương mặt bị bao phủ bởi một tầng u ám của cô thẳng thừng giễu võ dương oai.
Gã MC kia từ đâu có được nó? Hắn ta đã biết được những gì rồi? Cả công viên này nữa, chúng nó thực sự không hiểu nguồn gốc câu chuyện của đạo cụ cao cấp này sao?
Khởi Dư lạnh lùng nói: “Ta nhất định phải g iết chết kẻ đứng đằng sau công viên này.”
MC và cái chương trình chết tiệt này không sớm thì muộn sẽ bị nam nữ chủ quậy tanh bành, không cần cô ra tay gã cũng sẽ biến mất, việc cần làm duy nhất của cô là ngăn chặn người tiếp theo biết được nó.
Tuyệt đối không thể để mọi thứ quay trở lại tiếp diễn như năm đó được.
[? ] Rốt cuộc nội dung của đạo cụ cao cấp có nhắc đến cái gì mà lại khiến cô đòi giết chủ nhân công viên người ta vậy?
Đúng lúc này, giọng nói điện tử kia lại lần nữa xuất hiện chen ngang cuộc đối thoại ông nói gà bà nói vịt của một người một máy.
「 Kẻ thắng cuộc, bạn có một phút để rời khỏi đây. 」
【 Quy tắc cuối cùng:
① Xe điện sẽ trở về làm xe điện bình thường, kẻ chiến thắng có thể điều khiển nó như một loại phương tiện thông thường.
② Các loại đạo cụ sẽ được thêm vào trong quá trình di chuyển, đạo cụ ban đầu cũng không thay đổi, kẻ chiến thắng được phép đáp trả nhưng không thể phá hư đạo cụ.
③ Sau một phút, kẻ chiến thắng không kịp rời khỏi đây sẽ ở lại canh giữ nơi này, trở thành người chủ trì của trò chơi phụ, mặc định biến thành một phần nhân số làm việc cho công viên. 】
「 Kẻ thắng cuộc, tuy rằng tôi rất muốn có thêm một đồng nghiệp mới, nhưng vẫn chúc bạn may mắn. 」
Khởi Dư ngước mắt, không biết là nhìn cái gì: “Nói lời dư thừa.”
Cô đương nhiên sẽ không kẹt lại đây, người đàn ông của cô vẫn đang chờ cô bên ngoài.
Giọng nói kia thế nhưng lại ẩn ẩn lộ ra tiếc nuối thoang thoảng, trong một giây ảo giác như được nhân cách hóa lên.
「 Kẻ thắng cuộc, sau đây là thời gian của riêng bạn. 」
Hệ thống chủ trì trò chơi phụ tan biến trong không khí, đồng hồ cát to lớn lơ lửng giữa không trung cũng hóa thành bụi, thay vào đó, một cái đồng hồ cũ kỹ mang giá trị cổ xưa có giây treo ở phía dưới được đặt tại bên cạnh xe điện với khoảng cách không quá xa.
Kim giây đã di chuyển, thời gian bắt đầu rồi.
Sau một tiếng ‘coong’ inh ỏi phát ra từ đồng hồ cổ, Khởi Dư hít sâu một hơi, hai tay cầm vô lăng thử nhích một tí về bên trái, xe điện thực sự nghiêng sang trái theo hướng lái của cô!
Đúng thật là biến thành một chiếc phương tiện bình thường nè.
Cô im lặng phấn khởi trong lòng, chân đạp ga một cái, xe điện lập tức vọt thẳng về phía trước.
Xe điện số 4 đằng sau cô độc dõi theo bóng lưng của xe điện số 13 dần đi xa, ánh đèn bên đó ngày càng chập chờn một cách yếu ớt rồi tắt hẳn, xe điện số 4 bị một bàn tay bóng tối bám vào mép khung dưới cốp xe kéo về sau, trong tiếng kim loại xoay ‘xèn xẹt’ trong đêm tối bị chém thành từng mảnh.
***
Khởi Dư đè mạnh chân ga, xe điện phóng trên mặt ống nhanh như tên lửa, mái tóc dài theo làn gió bị hất mạnh lúc trái lúc phải, máu tươi dính dớp trên quần áo được gió thổi khô đông lại thành từng tảng, đau nhức trên người được bao bọc bởi tầng lưới mát lạnh vô hình khiến chúng thư thái không ít.
Vừa rồi cô đã đi qua khu vực lưỡi cưa, bởi vì được phép tấn công làm cô dễ thở hơn nhiều, cô chỉ việc lái thật nhanh cùng với bẻ từng bộ phận đã thụ (cây) hóa trên cơ thể mình ra ném vào bánh răng để chúng nó tự động biến bản thân thành thứ chất lỏng đặc sệt có khả năng chống dính như cao su là được.
Những đầu răng cưa dễ dàng xẻ phăng da thịt được bọc lại trở nên vô hại hoàn toàn, vừa làm nó tiếp tục hoạt động, vừa không làm cô bị thương, không tốn đến ba mươi giây đã rất nhanh rời khỏi khu vực chết người đấy.
Khởi Dư một bên lái xe với tốc độ nhanh như chớp, một bên nhẩm tính thời gian còn lại.
Còn không đến hai mươi giây! Nhanh lên! Nhanh nữa lên!
Khởi Dư bạnh quai hàm nhìn đường đi phía trước không biết từ lúc nào đã đục khoét hai bên cạnh, chỉ chừa lại lối đi nhỏ như đường dây thường ở chính giữa, còn lại đều được rót dung nham nóng rực rung chuyển cả không khí.
“Hệ thống! Giang hồ cấp cứu!”
[ Nghiêng đầu và một nửa thân xe lên, giữ chắc thăng bằng khi nó chỉ chạy bằng hai bánh xe! ] Hệ thống vội chỉ huy.
“Đệt, ta không biết!”
Trời má! Hệ thống gấp gáp lấy tư liệu từ tay đua bậc nhất thế giới truyền vào trong não bộ của Khởi Dư, nhưng dù có tài liệu trực tiếp chỉ dẫn bằng hình ảnh cô vẫn do dự không biết làm sao, thẳng đến khi cách sàn ống đã bị xẻ nhỏ kia không tới bao nhiêu centimet cô mới bất chấp cầm chặt vô lăng rồi kéo mạnh lên, nửa thân xe điện bị kéo lấy đà nghiêng hẳn sang bên trái, với lực đạo không ổn định của Khởi Dư suýt thì lật cả xe.
[ Cẩn thận! ]
Khởi Dư không giữ được thăng bằng ngã về một bên, khi đuôi tóc bị tia nóng đốt cháy mới giật mình ngả người sang phía bên kia. May mà sàn dung nham này không quá dài, đếm trong lòng ba giây là kết thúc, bằng không xe điện bởi vì cô xoay người lung tung mà lật đật mấy đợt chắc chắn sẽ cắm thẳng đầu xuống vùng nóng bỏng kia.
Khởi Dư nhẩm thời gian trong miệng, khoảnh khắc cô nhìn thấy lối ra của ống cống thì thời gian còn lại đã bắt đầu đếm ngược từ số 10.
“Mười, chín, tám, bảy, sáu, năm…” Khởi Dư vừa đếm vừa xoay bánh lái né tránh mặt sàn lồi lõm bên dưới đường ống, xe quay đầu một vòng rồi tiếp tục băng trên đường ống bấp bênh, khi cô vô tình đảo mắt qua góc khuất nào đó trong ống cống, hai mắt chợt mở to.
Kia có phải là ——
***
Từ Nhất nôn nóng chờ ở bên ngoài, đường ống cuối cùng sáng rực chưa tắt chứng tỏ người bên trong vẫn còn sống để hoàn thành thử thách, nhưng đã qua mười phút rồi mà ống cống vẫn không có động tĩnh gì, trong tất cả các mùa hắn từng tham gia trò chơi phụ làm gì có thiết lập thời gian lâu như vậy đâu, bên phía Tiểu Dư thực sự không gặp vấn đề gì sao?
Chử Đông nhìn Từ Nhất cứ cách năm giây lại liếc mắt nhìn về phía ống cống kia một lần, yên lặng thở dài.
Căn cứ theo sắc mặt của đồng đội thì trò xe điện đụng này không đơn giản tí nào, lấy trò chơi phụ được kích hoạt hiện tại làm ví dụ, Chử Đông ngốc bạch ngọt không tài nào nghĩ ra được thủ đoạn sâu xa của nó.
Tuy rằng cậu cảm thấy có lỗi khi đề nghị với đôi tình nhân trẻ chơi trò này để rồi vẫn lâm vào tình huống sinh ly tử biệt, nhưng ít nhất so với dự định ban đầu nhảy Bungee của bọn họ thì an toàn hơn không biết bao nhiêu lần.
Bầu không khí trầm mặc bao quanh khu vực riêng của xe điện đụng, thí sinh tham gia trò chơi không dám lớn tiếng trao đổi sợ mình bất cẩn chạm phải cấm kỵ nào đó trong lúc vô tình, cứ như thế đến một phút sau, đầu ống cống thứ mười kia bất ngờ đóng mạnh lại, tiếng va dập cùng tiếng bánh xe ma sát mạnh trên mặt đất vang lên cùng lúc.
Mọi người trong sân giật bắn mình, đầu chưa kịp quay lại đã trông thấy tàn ảnh của một cái gì đó cực nhanh lướt qua trước mắt. Từ Nhất ở phía đối diện nhìn thấy thân ảnh của cô gái ngồi trên xe điện số 13 ngày một gần, tiếng kêu vui vẻ còn chưa kịp thốt ra đã bị cô bỏ qua.
Từ Nhất sửng sốt, lập tức ngoái đầu dõi theo bóng lưng Khởi Dư rời đi, chỉ thấy cô nhẹ nhàng điều khiển xe tông mạnh vào một thí sinh nam không có chút ấn tượng nào tại cuối góc sân, sức va chạm áp đảo khiến xe điện của cậu ta lùi về sau một khoảng xa.
Thí sinh nam hoảng sợ muốn ổn định lại xe nhưng lại bị Khởi Dư ác ý tiếp tục tấn công, liên tục đẩy cậu ta đến chỗ nào đó, cuối cùng đau đớn nổ mạnh trong cơ thể là thứ duy nhất cậu ta cảm nhận được trước khi mất ý thức.
[ + 25 chỉ số ngầu.
Tổng chỉ số ngầu đã thu thập: 2540/5000. ]
Khởi Dư bình tĩnh nhìn mục tiêu của cô bị một gai nhọn của hàng rào không biết đã bật ra từ đời nào xuyên thủng lồ ng ngực, phô trái tim đỏ hỏn gân guốc trên đầu nhọn xám ngoét ra ngoài, máu tươi không chút tiếng động rơi xuống từng giọt một, ngay lúc cô định xoay đầu xe trở về bên cạnh bạn trai mình thì thông báo của xe điện đụng cũng cất lên.
「 Sinh mạng của nhân vật may mắn đã tắt, trò chơi《 Xe Điện Đụng 》không thể tiếp tục tiến thành như dự định. 」
「 Tổng kết thống kê nhân số trong khu chơi… 」
「 Xin chúc mừng 13 người chơi đã hoàn thành xong sơ lược trò chơi《 Xe Điện Đụng 》. 」
———
*Góc nhỏ của truyện*
Khởi Dư: Ta muốn giết chủ nhân của công viên chó má này.
Tác giả: Chờ đi, rất nhanh thôi sẽ gặp mặt.
Khởi Dư:???
Đm, ta nói cho sướng cái miệng thôi nhưng ngươi lại muốn làm thật?! Ngươi bị điên à!!