Xuyên Nhanh: Trời Sinh Người Thắng

Chương 53: Công chúa vạn an (2)



Ngự Hoa Viên muôn hồng nghìn tía[1], trăm hoa đua nhau khoe sắc,

“Tuyên nữ nhi của Lễ Bộ thượng thư Phó Doanh, nữ nhi của Hộ Bộ tả thị lang Ôn Bội, nữ nhi của Lại Bộ viên ngoại lang Ân Huyên, Ân Lam yết kiến.” 

Bốn vị tú nữ eo thon bụng phẳng, thướt tha yêu kiều chậm rãi bước đến, quy củ hành lễ với hoàng đế, Hoàng Hậu cùng tứ phi đang an toạ.

……

Cách đây không lâu Ân Lam bị bệnh, sau khi hôn mê một hồi, người tỉnh lại chính là người xuyên không sở hữu hệ thống hậu cung, còn nhớ lúc hệ thống vừa mới tìm tới, nàng còn có chút không quen, nhưng rồi cũng nhanh chóng thích ứng, dựa vào hệ thống đạt được thành tựu thân kiều thể nhược, khuynh thành khuynh quốc[2], dạy dỗ hoàng đế của các thế giới từ dưa chuột công cộng biến thành trung khuyển, bản thân Ân Lam đối với việc này có thể nói là cực kỳ đắc ý, một mình nàng độc sủng hậu cung, nhi tử của nàng vừa thông minh vừa hiểu chuyện, lại là người thừa kế duy nhất của ngôi vị hoàng đế.

Nếu không phải hệ thống cứ liên tục thúc giục, nàng còn muốn lưu lại thế giới trước hưởng thụ thêm mấy năm.

Chẳng qua, Ân Lam liếc mắt quan sát hoàng đế đang an toạ trên chủ vị, quả thực hơn hẳn vị hoàng đế đã độc sủng nàng ở thế giới trước, dung nhan thanh tuấn, y phục huyền sắc thêu ngũ trảo kim long vô tình lộ ra vài phần cảm giác cấm dục.

Quan trọng nhất chính là người này vẫn còn trẻ tuổi, tuy hoàng đế của thế giới trước bồi nàng nhiều năm, nhưng suy cho cùng cũng già rồi.

Còn về Hoàng Hậu bên cạnh hoàng đế, nàng đương nhiên không thèm để ý, dù sao sau này đối phương cũng chỉ là bại tướng dưới tay nàng mà thôi.

Hơn nữa Ân Lam khinh thường tranh đấu với đủ loại nữ nhân trong hậu cung, mục tiêu công lược của nàng chỉ có một mình hoàng đế.

Triệu Tấn lạnh mặt, thiếu nữ tự cho rằng bản thân rất kín đáo cẩn thận, lại không nghĩ tới nơi đây căn bản không có bao nhiêu người dám nhìn thẳng long nhan, sao Triệu Tấn có thể không phát hiện được, trong lòng tức khắc sinh ra vài phần ác cảm đối với tú nữ mặc y phục màu xanh lục trước mắt.

Hoàng Hậu và hắn là phu thê từ thuở thiếu thời, vừa nhìn thấy thần sắc của hắn liền biết hắn đang nghĩ gì, tuy tính tình của hoàng đế Triệu Tấn khá ôn hoà, cũng tương đối tử tế với cung nhân bên người, triều thần cùng tông thất, nhưng nếu bọn họ thật sự vi phạm pháp luật, mắc phải sai lầm, hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha.

Bằng không chức vị trữ quân của Triệu Tấn chắc chắn không thể vững vàng nhiều năm như vậy, Đại Hi cũng sẽ không trên dưới một lòng nâng đỡ một vị Thái Tử nhu nhược yếu đuối thượng vị.

Hai vị tú nữ yết kiến trước, một người lưu ngọc, một người ban hoa, đến lượt Ân Lam, nàng lập tức sử dụng đạo cụ ‘ánh sáng trước mặt’ lên người hoàng đế.

Thanh âm ngọt ngào rung động lòng người, tựa như một đoá hoa đang lay động giữa mưa phùn gió nhẹ, “Thần nữ Ân Lam khấu kiến Ngô hoàng, Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế, hoàng hậu nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế, các vị nương nương vạn phúc kim an.”

Triệu Tấn hơi khựng lại, vừa định mở miệng nói ‘ban hoa’, cuối cùng không hiểu sao lại biến thành, “Không tồi, lưu ngọc.”

Hoàng Hậu có chút kinh ngạc, nhưng tâm tư của bệ hạ, cho dù là nàng cũng không thể tuỳ tiện suy đoán, chẳng qua, nếu bệ hạ thích, thì cứ nạp vào hậu cung đi.

Ân Lam vui vẻ, nhanh chóng cảm tạ.

“Hoàn thành nhiệm vụ, tuyển tú thành công, thu hoạch 500 tích phân, sau khi khấu trừ còn thừa 300 tích phân.”

Đạo cụ ‘ánh sáng trước mặt’ chỉ có tác dụng trong vòng năm giây, sử dụng một lần, nhưng lại tiêu tốn tận 700 tích phân, Ân Lam vừa mới xuyên không đương nhiên là một nghèo hai trắng, liền vội vàng hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên là đạt được cơ hội tham gia tuyển tú, sau đó lại thương lượng thuyết phục hệ thống cho vay hai trăm tích phân để đổi lấy đạo cụ này.
Ân Lam có chút đau lòng, nếu có thể nàng tuyệt đối không muốn sử dụng đạo cụ, nhưng thân thể hiện tại của nàng thực sự quá kém, nói dễ nghe một chút thì là tiểu gia Bích Ngọc[3], thanh tú khả nhân, chẳng qua nơi đây là tuyển tú, mỹ nhân như mây, đặc biệt là khi bên cạnh nàng còn có một vị đích tỷ sở hữu nhan sắc tựa mẫu đơn.

Tham Khảo Thêm:  Chương 81

Nhưng mà, đích tỷ thì thế nào, không phải vẫn là phông nền của nàng thôi sao, Ân Lam mỉm cười đắc ý, không hề do dự sử dụng 300 tích phân còn lại đổi lấy một cái phù xui xẻo, dùng lên người Ân Huyên.

“Thần nữ Ân Huyên khấu kiến Ngô hoàng, Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế, hoàng hậu nương nương……” Ân Huyên còn chưa kịp nói xong, hai chân đột nhiên mềm nhũn, quỳ trên mặt đất.

Đây chính là ngự tiền thất nghi[4], khuôn mặt kiều diễm của Ân Huyên tức khắc trở nên tái nhợt, hơn nữa hôm nay vốn là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Hoàng Đế Hoàng Hậu, càng thêm sợ hãi nói không nên lời.
“Có lẽ là do đứng ở bên ngoài khá lâu, nên bị say nắng, thân thể của Ân cô nương lại yếu đuối, lui xuống trước đi.” Cuối cùng vẫn là Hoàng Hậu nhân thiện, thay nàng tìm một lý do, ít nhất sẽ không khiến cho nàng quá mức nan kham.

Triệu Tấn vừa gật đầu, nội thị đứng bên cạnh liền nhanh chóng hộ tống Ân Huyên đi ra ngoài.

Không bị trị tội, tránh được một kiếp, Ân Huyên nào dám xa cầu những thứ khác. Nên mặc dù đã nhìn thấy dáng vẻ vui sướng khi người gặp hoạ của Ân Lam, nàng cũng không để ý quá nhiều.

Kết thúc tổng tuyển cử, có tổng cộng mười sáu vị tú nữ được nạp vào hậu cung.

Sau khi xuất cung, hệ thống của Ân Lam liền nhắc nhở nàng, “Tích phân còn lại của ngươi không nhiều lắm, tiến cung rồi thì nhanh chóng bổ khuyết.”

“Đã biết.” Ân Lam không kiên nhẫn đáp lại.
Nàng nhịn không được oán trách, “Tại sao ta không thể mang theo những thành tựu mà ta đạt được ở các thế giới trước chứ, phu như ngưng chi[5], quốc sắc thiên hương[6], nhất vũ khuynh thành gì đó cũng được.”

Chỉ cần sở hữu một trong những thứ đấy thôi là có thể dễ dàng câu dẫn hoàng đế, cần gì phải tỉ mỉ cẩn thận, khom lưng cúi đầu như bây giờ.

“Ký chủ không đủ quyền hạn, không có quyền đặt câu hỏi.” Thanh âm lạnh như băng của hệ thống vang lên.

Ân Lam bị hệ thống chọc giận cũng không phải lần một lần hai, lén lút mắng chửi hệ thống mấy câu, suốt ngày chỉ biết thúc giục nàng hoàn thành nhiệm vụ.

Chẳng qua nàng biết bản thân vẫn cần đến sự trợ giúp của hệ thống, nên sau khi mắng chửi mấy câu xong liền không còn truy vấn.

***

Tuy rằng Triệu Hâm không quá chú ý tới chuyện tuyển tú, nhưng bởi vì nàng thường xuyên làm bạn bên cạnh Hoàng Hậu, nên cũng biết những ai trúng tuyển.
Tiêu Hàm đột nhiên nghĩ đến một việc, “9526, hệ thống của Ân Lam có thể cảm nhận được sự tồn tại của ngươi không?”

9526: “…… Đại khái, có thể đi, trong một khoảng cách nhất định, chắc là có thể cảm nhận được.”

Triệu Hâm hỏi tiếp, “Vậy sức mạnh công kích thì sao? Liệu có gây tổn thương cho ngươi không?”

“…… Có khả năng.” Tuy rằng rất muốn tỏ ra mạnh mẽ trước mặt ký chủ, nhưng nó thực sự không có tự tin.

9526 nhịn không được uất ức cắn khăn tay nhỏ, “Xin lỗi ký chủ, ta quả thực là phế vật mà.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 6: C6: Chương 6

Triệu Hâm lắc đầu, “Không liên quan đến ngươi, là ta sơ suất, không suy xét tới tình huống này.”

Kỳ thực bị phát hiện hay không cũng chẳng sao, nhưng nếu gây tổn thương cho 9526 thì không ổn.

Trong ký ức của nguyên chủ, hệ thống hậu cung của Ân Lam từng biểu hiện sức mạnh công kích mãnh liệt, có thể bởi vì mục đích của bản thân, mà không từ thủ đoạn hại chết người vô tội, trùng hợp là nàng và 9526 cần phải ngăn cản không để Ân Lam công lược hoàng đế, nên khả năng cao sẽ bị hệ thống của đối phương xem như địch nhân, đồng nghĩa với việc chung sống hoà bình là chuyện không thể xảy ra.
Triệu Hâm có thân phận công chúa bảo vệ, trong khoảng thời gian ngắn tương đối an toàn, nhưng 9526, ừm…… Triệu Hâm vô pháp đánh giá cao sức chiến đấu của nó.

Nếu đã như thế, thì chỉ có thể hạn chế tiếp xúc với Ân Lam, tránh cho hệ thống hậu cung của nàng phát hiện ra sự tồn tại của 9526.

Bây giờ vấn đề tiếp theo là nên giải quyết Ân Lam như thế nào, Triệu Hâm suy nghĩ.

Theo quy định, sau khi tổng tuyển cử kết thúc, những tú nữ được chọn sẽ về nhà để chuẩn bị tiến cung vào nửa tháng sau.

Trên dưới Ân gia nhanh chóng nhận được thánh chỉ sắc phong Ân Lam trở thành bát phẩm tài tử, cũng không hề có bất mãn gì, Ân phụ vốn chỉ là một quan viên ngũ phẩm, Ân Lam lại là thứ nữ, nếu Ân Huyên được chọn thì may ra còn có một chút hy vọng.

Kết quả là Ân Lam được chọn, tuy rằng có hơi ngoài ý muốn, nhưng một trong hai người được chọn, Ân phụ đã rất vừa lòng, không dám vọng tưởng quá nhiều.
Chẳng qua trong lòng Ân Lam lại cực kỳ bất mãn, “Chỉ là tài tử thôi sao, vì cái gì phân vị của ta lại thấp như vậy?”

Không chỉ như thế, nàng còn chuyển sang hận cả Hoàng Hậu, cho rằng Hoàng Hậu thấy hoàng đế ưu ái nàng, nên cố ý hạ thấp phân vị của nàng.

Hoàng Hậu quả thực là tai bay vạ gió[7], phân vị của các tú nữ đều được định ra theo quy củ, chưa kể nàng còn chủ động để Triệu Tấn xem qua. Trong các tú nữ vừa có gia thế, vừa có mỹ mạo tài hoa, Ân Lam bình phàm hiển nhiên có chút xuất chúng.

Triệu Tấn nhíu mày, “Đây là nữ nhi của Ân gia?”

Hoàng Hậu cười nói, “Bệ hạ quên rồi sao, lúc đó chính miệng ngài đã nói lưu ngọc đấy.”

Nàng thân là Hoàng Hậu tôn quý, quốc mẫu của một nước, mẫu hậu của Thái Tử, sao phải ghen tuông vì chút việc nhỏ này.

Triệu Tấn không có ấn tượng gì về Ân Lam, đạo cụ ‘ánh sáng trước mặt’ chỉ có tác dụng trong vòng năm giây, huống chi từ khi tổng tuyển cử kết thúc đến nay đã trôi qua mấy ngày, Triệu Tấn không rõ tại sao lúc ấy mình lại nói lưu ngọc, chẳng qua nhất ngôn cửu đỉnh[8], lời đã dứt khỏi miệng thì không có khả năng thu hồi.
“Vậy sắc phong nàng ta trở thành bát phẩm tài tử đi.” Kỳ thực nếu không phải Triệu Tấn chủ động lên tiếng lưu ngọc, phân vị của Ân Lam còn có thể thấp hơn nữa, ví dụ như tộc muội của Thục phi cũng chỉ là bát phẩm lương nhân, nhưng bản thân Triệu Tấn không phải người thích tự lấy đá đập chân mình.

Ân gia không biết chuyện, còn tận lực chuẩn bị để Ân Lam tiến cung vào nửa tháng sau.

Ân phụ dặn dò, “Ở trong cung nhất định phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, tuân theo khuôn phép.”

Nếu người được chọn là Ân Huyên, với nhan sắc tựa mẫu đơn, dung mạo thiên sinh lệ chất kia, Ân phụ còn có hy vọng gia tộc sẽ được rạng vẻ môn mi, nhưng nhìn gương mặt thanh tú của Ân Lam, Ân phụ chỉ có thể nhắc nhở một câu như vậy.

Đương gia chủ mẫu của Ân phủ quản chuyện của Ân Lam xong, liền dốc lòng dốc sức đi lo liệu cho thân sinh nữ nhi của nàng là Ân Huyên, tuy Ân Huyên ngự tiền thất nghi, nhưng may mắn thanh danh không bị huỷ hoại, bằng phẩm mạo của Ân Huyên, chắc chắn có thể tìm được một hôn sự không tồi.
Trong lòng Ân Lam cực kỳ tức giận, lạnh mặt nhìn những kẻ ngu xuẩn này vây quanh Ân Huyên, rõ ràng nàng mới là người được chọn. Hơn nữa có hệ thống hậu cung trong tay, cho dù Ân Huyên được gả cho người tốt thì đã sao, chờ đến khi nàng trở thành sủng phi, những người này chẳng phải vẫn quỳ trước mặt nàng lấy lòng nàng, cầu nàng ban thưởng.

Tham Khảo Thêm:  Chương 52

Ân Lam nhịn không được mong chờ về ngày tháng được hoàng đế độc sủng, đại sát tứ phương sau khi tiến cung.

Bởi vì trước đó đã được Triệu Tấn cho phép, nên Triệu Hâm cũng lựa chọn thời gian xuất cung đi đến trang viên của mình ở kinh thành.

Trang viên này tên là Lạc Thuỷ Viên, tương ứng với phong hào ‘Lạc Hà’ của Triệu Hâm, còn nhớ lúc chọn trang viên, Hoàng Hậu có cố ý thăm dò ý kiến của nguyên chủ, hoá ra tính tình của Triệu Hâm nhã tĩnh văn nhược, thành ra cũng hy vọng trang viên tương lai của mình là một nơi an tĩnh u ninh.
Lạc Thuỷ Viên không chỉ có đình đài lầu các đông ấm hạ mát, mà còn có một rừng cây xanh, mấy dặm sơn khê, tựa núi nhìn sông, phong cảnh thiên nhiên, đẹp không tả xiết.

Nhưng đọng lại trong mắt của Triệu Hâm, không phải là mấy thứ đó, mà là những mảnh ruộng bên trong trang viên, cùng với một số nông hộ lệ thuộc vào Lạc Thuỷ Viên. Hiển nhiên hoàng gia không quá để ý đến sản lượng lương thực gì đấy của trang viên, chỉ xem đồng ruộng như một bộ phận của phong cảnh.

Những mảnh ruộng phì nhiêu này, ngược lại trở thành cơ sở cho ý tưởng của Triệu Hâm.

Trước lúc xuất cung Triệu Hâm đã chủ động xin phép Hoàng Hậu, Hoàng Hậu cho rằng nàng đang là tâm tính thiếu niên, hơn nữa địa điểm lại là trang viên của công chúa, có vệ binh bảo hộ, liền đồng ý chấp thuận.
Sau khi Triệu Tấn biết chuyện, cũng lập tức vung tay, phái một đội hộ vệ của mình đến Lạc Thuỷ Viên, tránh cho thời điểm Lạc Hà du ngoạn kinh thành, bị người không có mắt mạo phạm.

Đội hộ vệ phụng mệnh bảo hộ công chúa nhanh chóng di chuyển tới Lạc Thuỷ Viên, trong lòng của đội trưởng đội hộ vệ cũng rõ ràng, ý tứ của hoàng đế không khó hiểu, chính là nếu công chúa ham chơi thì cứ mặc kệ nàng, bọn họ chỉ cần đi theo công chúa, bảo đảm an toàn của công chúa là được rồi.

Chẳng qua bọn họ canh giữ tại Lạc Thuỷ Viên mười ngày, công chúa cũng không hề có ý định ra ngoài vui chơi, ngược lại bắt đầu……

Ừm, ‘làm ruộng’.

[1] Muôn hồng nghìn tía: Nhiều màu sắc rực rỡ, tạo nên cảnh sắc lộng lẫy.[2] Khuynh thành khuynh quốc: Nói sắc đẹp của một người phụ nữ làm chongười ta mê mệt.[3] Tiểu gia Bích Ngọc: Chỉ những thiếu nữ xinh đẹp ở gia đình bình thường. Cũng có nghĩa hình dung cô gái có hình dáng không nhất định phải đẹp nhưng khả ái, có điểm nghĩa giống như em gái nhà bên. Thường là những cô gái hoạt bát dễ gần, không có phong phạm “tiểu thư khuê các”.[4] Ngự tiền thất nghi: Thất lễ với vua.[5] Phu như ngưng chi: Da trắng mịn màng.[6] Quốc sắc thiên hương: Chỉ người phụ nữ có sắc đẹp tuyệt vời.[7] Tai bay vạ gió: Tai hoạ, oan trái bất ngờ ập đến.[8] Nhất ngôn cửu đỉnh: Lời nói có giá trị.
==========

Hệ thống hậu cung đúng là biết cách bóc lột, một nhiệm vụ chỉ có 500 tích phân thôi mà đạo cụ đã 300 – 700 tích phân rồi =)))))

Và cho những ai chưa biết tiếp, ‘ngưng chi’ là mỡ đông đó :’)))))


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.