Xuyên Nhanh: Trời Sinh Người Thắng

Chương 59: Công chúa vạn an (8)



Bên trong xe ngựa, nữ quan rũ mắt cúi đầu, cho dù Triệu Hâm nhìn nàng chằm chằm, nàng cũng vẫn giữ nguyên dáng vẻ cung kính, cẩn thận điều hương cho công chúa.

Bệ hạ và Hoàng Hậu chưa nói với công chúa về người được lựa chọn để trở thành phò mã, nên kể cả khi công chúa có hỏi, nàng cũng không dám thành thật trả lời.

Từ chi tiết này, có thể thấy nàng là một vị nữ quan đủ tư cách.

Huống chi trong lòng nữ quan đã có cân nhắc trước, bây giờ nói chuyện đó với công chúa, sẽ chỉ khiến cho công chúa phiền lòng, hao tổn tinh lực vì những kẻ to gan lớn mật[1] không biết lễ nghĩa như thế, quả thực không đáng.

Triệu Hâm cũng không làm khó nàng, thản nhiên cười nói, “Sau khi hồi cung, ngươi vẫn nên trở về bên cạnh hoàng tẩu thôi.”

“Vâng, thưa công chúa.” Trong lòng nữ quan căng thẳng, nhưng cũng không cảm thấy khó hiểu, có rất nhiều quý nhân không thích, thậm chí là chán ghét hạ nhân mà người khác lưu lại bên người mình.

Triệu Hâm liếc mắt nhìn nàng, tuỳ ý nói tiếp, “Chuyện của hôm nay, ngươi phải cẩn thận kể lại từng câu từng chữ với hoàng tẩu, không được thiếu dù chỉ nửa chữ.”

Nội tâm của nữ quan chuyển động trong chốc lát, sau đó nhanh chóng rụt rè mỉm cười, “Vâng, thưa công chúa.”

Trên đường hồi phủ, dưới sự khuyên nhủ của Dương Tư Vi, để tránh liên luỵ đến biểu ca, không cần đề cập tới việc hôm nay hai người đụng phải công chúa ở cửa hàng trang sức bạc. Chu phu nhân thấy chất nữ một lòng một dạ[2] lo lắng cho Minh Gia, cam tâm tình nguyện[3] chịu uất ức như thế, ý niệm trong lòng càng thêm chắc chắn, cho dù công chúa thật sự gả đến Chu gia, nàng cũng tuyệt đối không để Vi Nhi bị khi dễ.

Lại không biết Hoàng Hậu trong cung đã biết hết tất cả mọi chuyện, thậm chí vì vậy mà tức giận không thôi.

Vị phò mã mà nàng và bệ hạ tương đối vừa ý, lại có một người mẫu thân như Dương thị, bất kính với công chúa, dám mỉa mai châm chọc công chúa, còn công khai tỏ vẻ đã có sự lựa chọn cho vị trí tức phụ, sao nàng có thể để Hâm Nhi gả tới gia tộc như thế chứ.

Nữ quan quỳ gối cúi đầu, rũ mắt im lặng, mặc dù biết Hoàng Hậu không phải đang tức giận với nàng, nhưng nàng cũng không dám tuỳ tiện mở miệng, tránh cho chọc giận Hoàng Hậu.

Bệ hạ vẫn còn chưa kết thúc lâm triều, Hoàng Hậu cố gắng kiềm chế cảm xúc tức giận, hỏi, “Công chúa phản ứng như thế nào?”

Nữ quan suy nghĩ trong chốc lát, “Công chúa không có phản ứng gì đặc biệt, không tức giận cũng không có vẻ kìm nén, tương đối bình tĩnh.”

Hoàng Hậu thở dài một hơi, Hâm Nhi đã làm rất tốt, vừa không đánh mất phong phạm của hoàng gia, vừa không để việc này lan truyền.

Nhưng người chịu uất ức trong việc này chỉ có một mình nàng.

Tuy mọi người đều nói hài tử biết khóc sẽ có kẹo để ăn, nhưng quá hiểu chuyện cũng khiến cho người khác đau lòng. “Sau khi bệ hạ kết thúc lâm triều, phái người truyền lời, nói bổn cung có việc cần trao đổi với bệ hạ.”

Hai ngày nay Chu các lão không ngừng suy nghĩ, nên châm chước lý do ra sao, vừa không tổn hại thanh danh của công chúa, vừa không cô phụ tấm lòng của bệ hạ, từ chối hôn sự này.

Tốt nhất là không để bệ hạ sinh ra ấn tượng xấu với Minh Gia, rốt cuộc mùa xuân năm sau, Minh Gia sẽ bắt đầu khoa khảo, trong lòng Chu các lão rất rõ ràng, thể thức thi đình, đặc biệt là tam giáp, từ trước đến nay đều được định đoạt bằng tâm ý của bệ hạ.

Bằng không ông cũng chẳng phải suy nghĩ đắn đo như bây giờ.
Triệu Tấn vừa kết thúc lâm triều, liền nghe thấy Trần tổng quản truyền lời Hoàng Hậu có việc cần trao đổi với hắn, trong lòng không khỏi kinh ngạc một chút, bởi vì Hoàng Hậu hiền lương, không can thiệp chính sự, cũng hiếm khi phái người tới Ngự Thư Phòng hay Tuyên Chính Điện[4].

Suy xét đến khả năng có thể Hoàng Hậu có việc quan trọng, Triệu Tấn lập tức rời khỏi Ngự Thư Phòng, tới cung điện của Hoàng Hậu.

***

Những buổi thượng triều gần đây, không hiểu sao Chu các lão lại cảm thấy hoàng đế Triệu Tấn đối đãi với ông cực kỳ lãnh đạm, tuy bình thường ông giống như cỏ mọc đầu tường[5], hầu hết các vấn đề đều giữ thái độ trung lập, nhưng quốc gia đại sự[6], Triệu Tấn ít nhiều gì cũng sẽ nể mặt ông là nguyên lão hai triều mà hỏi ông một câu.

Ngược lại mấy ngày nay, vô luận Triệu các lão và Nghiêm các lão tranh luận gay gắt bao nhiêu, mỗi người đưa ra các lý lẽ để bảo vệ quan điểm của bản thân như thế nào, thì Triệu Tấn cũng không thèm liếc mắt nhìn ông dù chỉ một chút, có thể đứng vững gót chân trong triều hầu như đều là cáo già, làm gì có chuyện không phát hiện Chu các lão bị bệ hạ làm lơ chứ.
Chu các lão nhân lúc người khác không để ý, âm thầm xoa bóp vùng eo có hơi bủn rủn vì đứng lâu, thường ngày không cảm thấy quá mệt mỏi, nhưng hôm nay chỉ đứng, không nói gì cũng không làm gì, thành ra lại cảm thấy mệt mỏi.

Tham Khảo Thêm:  Chương 17

Chẳng lẽ bệ hạ bất mãn với việc ông chậm chạp không trả lời chuyện hôn sự? Trong lòng Chu các lão cân nhắc,

Lúc này quan viên của Lại Bộ đang bẩm báo hoàng đế, về việc kiểm tra đánh giá quan lại của các địa phương, theo lệ thường, các quan viên được đánh giá tốt ba năm liên tiếp sẽ có thể thăng chức, hoặc là điều động công chức để tiếp tục học hỏi.

Nhưng tốt nhất vẫn là được triệu hồi trở lại kinh thành, đảm nhiệm một chức quan trong kinh.

“Tri phủ Ninh Châu Chu Minh Lễ, làm quan thanh liêm, trong ba năm cai quản Ninh Châu, quốc thái dân an[7], bá tánh yêu kính.” Khuôn mặt của Chu các lão lơ đãng lộ ra ý cười.
“Trẫm nhớ mấy năm gần đây Ninh Châu mưa nhiều, thường xuyên xảy ra lũ lụt, không tiện điều động công chức, tạm thời hoãn việc này đến năm sau đi.”

Triệu Tấn chỉ lạnh nhạt nói một câu, sự việc liền được ấn định như vậy.

Mưa gió gì đó cách Ninh Châu khoảng ba trăm dặm, cho dù có xảy ra lũ lụt, cũng tuyệt đối không có chuyện lan xuống Ninh Châu, tuy rằng trong lòng mọi người đều biết lý do này rất vô lý, nhưng lại không có ai dám phản bác.

Sắc mặt của Chu các lão trở nên trắng bệch, vừa ngẩng đầu liền đụng phải ánh mắt cực kỳ lãnh đạm của Triệu Tấn, khoảnh khắc đó, nội tâm của ông biết thật sự xảy ra chuyện lớn rồi.

Cho dù bình thường khoan dung độ lượng, nhưng một khi thiên tử nổi giận, không ai có thể ngăn cản.

Nhớ đến việc Hoàng Hậu lạnh mặt với hắn, ấn tượng của Triệu Tấn đối với Chu gia liền giảm xuống âm điểm. Nếu không phải bởi vì tránh cho thế nhân có cơ hội nghị luận phê phán Lạc Hà, Triệu Tấn đã hạ lệnh xử phạt Dương thị từ lâu, chẳng qua không thể trực tiếp xử phạt Dương thị, vậy thì mẫu nợ tử thường[8], huynh đại đệ tội[9] đi.
Sau khi kết thúc lâm triều, Chu các lão không hề cười ha hả với các đồng liêu như xưa, ngược lại từ chối lời mời của bọn họ, nhanh chóng trở về Chu phủ.

Triệu Hâm cũng không nghĩ tới, nàng còn chưa kịp động tay động chân, chuyện này đã được giải quyết rồi.

Nàng cười nói với 9526, “Xem ra vận khí của ta không tồi.”

Triệu Hâm đặt quân cờ màu đen xuống, ván cờ kết thúc, “Không tồi, có tiến bộ.”

Từ ban đầu thua hết cả bàn cờ mười ba lần liên tiếp đến bây giờ chỉ thua nửa ván cờ, tiểu Thái Tử Triệu Lan hiếm khi thật lòng tươi cười, “Lạc Hà cô cô, lần sau, cô nhất định có thể thắng người.”

Dưới sự yêu cầu nghiêm ngặt của phụ hoàng và sư phó ở Thượng Thư Phòng[10], Triệu Lan vẫn luôn nỗ lực học tập, đối với việc chơi cờ cũng thực sự nghiêm túc.

Triệu Hâm nghe xong liền nhịn không được cười khẽ, vươn tay xoa đầu hắn, trong lòng lại thở dài một hơi, “Không có chuyện đó đâu.”
9526 vô ngữ nhìn ký chủ nhà mình khi dễ tiểu hài tử.

Triệu Hâm cười nói, “Hình như sinh thần của Thái tử sắp đến rồi phải không, nói đi, thích lễ vật gì?”

Tiểu Thái Tử Triệu Lan nghiêm túc trả lời, “Chỉ cần là trưởng bối ban tặng, cô đều thích.”

Khi Triệu Hâm đang chơi đùa vui vẻ với chất nhi của mình là Thái Tử, Chu gia lại là mưa giông bão tố, Chu các lão có thể làm nguyên lão hai triều, đương nhiên phải có vài thủ đoạn, điều tra một hồi, cuối cùng ông cũng biết nguyên nhân chân chính khiến cho bệ hạ có thái độ như vậy.

Nếu như là lỗi lầm của trưởng tôn hoặc trưởng tử, Chu các lão đành nhận, nhưng không nghĩ tới lại là do hai phụ nhân vô tri làm hỏng việc.

Ban đầu Chu phu nhân còn ăn nói hàm hồ, bảo mình chỉ đụng phải Lạc Hà công chúa, nhưng khi Chu các lão sử dụng thủ đoạn để hỏi cung, Chu phu nhân liền hoảng sợ, kể lại tất cả mọi chuyện.
Sau khi Chu các lão nghe xong, thiếu chút nữa ngất xỉu tại chỗ, tuy đã cố gắng kiềm chế cảm xúc tức giận, chẳng qua sắc mặt vẫn trắng bệch.

Việc bệ hạ muốn gả công chúa cho Minh Gia, cũng chỉ là có ý tứ đó thôi, vẫn chưa được chứng thực, không ít gia tộc huân quý trong kinh thành thậm chí còn không biết chuyện này, vậy mà trưởng tức nhà ông dám mang theo chất nữ dương dương tự đắc[11] trước mặt công chúa, bất kính mạo phạm người.

Tham Khảo Thêm:  Chương 46: Quái vật 2-6 (xong)

Công chúa không hạ lệnh xử phạt ngay tại chỗ, là bởi vì không hy vọng sự việc lan truyền, nếu sự việc lan truyền, chẳng phải là sẽ tổn hại thanh danh của nàng, đánh mất phong phạm của hoàng gia sao, từ những chi tiết ấy, có thể thấy Lạc Hà công chúa rõ ràng không phải là người xuẩn động.

“Phụ nhân vô tri, ngươi cho rằng ai sẽ là người chịu hậu quả cho những hành động ngu xuẩn của ngươi, chính là hai thân sinh nhi tử của ngươi đấy.”
Chu các lão nói xong liền bỏ đi, ông không có tâm tư giáo huấn trưởng tức, rõ ràng lúc nàng ta mới gả đến đây còn cực kỳ đoan trang hiền thục, hiểu chuyện giữ lễ, tại sao vài thập niên trôi qua, ngược lại càng ngày càng sống buông thả[12], thật sự không hiểu nổi, đáng thương cho Minh Lễ và Minh Gia khi có một vị mẫu thân như vậy, Chu các lão thở dài một hơi.

Chu phu nhân quỳ trên mặt đất, thân mình run rẩy, đây là lần đầu tiên quân phụ tức giận với nàng, nàng thực sự rất hoảng sợ, còn có ánh mắt phẫn nộ của phu quân, Dương thị không hiểu, tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này.

Nàng gả đến Chu phủ hai mươi mấy năm, quân phụ quân mẫu đều đối tốt với nàng, chưa bao giờ nặng lời với nàng dù chỉ một chút, kể cả khi nàng nhận nuôi thân sinh chất nữ, cũng không có ai nhàn ngôn toái ngữ[13] gì. Sau khi thành thân không lâu thì nàng sinh được hai tôn tử bảo bối cho Chu phủ, Minh Lễ và Minh Gia của nàng chính là những tiểu bối xuất sắc nhất của Chu gia, có lúc nào mà nhị phòng tam phòng không tỏ vẻ hâm mộ nàng.
Chu phu nhân vẫn luôn thập phần kiêu ngạo, chẳng qua nàng chỉ nói Lạc Hà công chúa có mấy câu, vậy mà quân phụ đã mắng nàng như thế, trong lòng nàng không khỏi cảm thấy uất ức, quả nhiên chỉ có Vi Nhi mới là áo bông nhỏ tri kỷ của nàng.

“Như ước nguyện của ngươi, hôn sự này bị huỷ, nhưng nếu để ta biết ngươi còn gây chuyện gì nữa, thì tức phụ của lão đại à. Lúc đó ngươi tự mình trở về Dương phủ đi.” Thanh âm lãnh đạm của Chu các lão vang lên.

Ông không thể bởi vì chuyện này mà phạt nặng Dương thị, cũng không thể bởi vì giảm bớt sự giận dữ của bệ hạ mà bức bách lão đại hưu thê, rốt cuộc Dương thị chính là thân sinh mẫu thân của Minh Lễ và Minh Gia, trưởng tức của Chu gia bọn họ, Chu gia bọn họ thậm chí còn phải thay nàng gánh vác lửa giận của bệ hạ.
Dương thị vẫn không hiểu mức độ nghiêm trọng của sự việc, tâm tâm niệm niệm[14] muốn chất nữ của nàng nhanh chóng đính hôn với Minh Gia, mà sau khi trải qua chuyện này, Chu các lão cũng không dám tìm một vị tiểu thư môn đăng hộ đối[15] hơn cho ấu tôn, Dương thị dám mỉa mai châm chọc cả công chúa hoàng gia, nếu thật sự có một vị thiên kim sở hữu gia thế tương đồng với bọn họ gả tới đây, e rằng sẽ bị nàng tra tấn đến chết.

Đó không phải kết thân, mà là kết thù.

Chu các lão tự nhận bản thân không phải không có lỗi, là do ông khinh thường vô ý, hiếm khi hỏi đến việc nội trạch, nên mới gián tiếp khiến cho Dương thị có cơ hội trở nên to gan lớn mật[16], lỗ mãng ngu xuẩn tới mức này.

Dương thị nghe xong, lập tức không còn cảm thấy uất ức nữa, ngược lại vô cùng vui vẻ, có thể tác thành cho Vi Nhi và Minh Gia, nàng đã rất vừa lòng. Cho nên mặc dù quân phụ không vui, phu quân lạnh mặt, Dương thị cũng không quá để bụng.
Nhưng Chu lão phu nhân lại hạ lệnh xử phạt, cấm túc trưởng tức một tháng, quyền quản gia tạm thời giao cho tức phụ của lão nhị là Ngô thị.

Chu lão phu nhân vừa dứt lời, sắc mặt của Dương thị liền trở nên trắng bệch. Từ khi nàng sinh hạ đích trưởng tôn cho Chu phủ đã được cầm quyền quản gia, không ngờ bây giờ lại phải giao cho người khác, nhìn biểu tình vui mừng không thôi của Ngô thị, trong lòng Dương thị nhịn không được sinh ra cảm giác tâm như rỉ máu.

Ngô thị đạt được quyền quản gia thập phần vui vẻ trở về viện của mình, nói với phu quân Chu Miên, “Ngươi thấy đại tẩu của chúng ta có phải bị ngốc không?”

Nhị phòng của Chu gia cũng ở trong Chu phủ, cách đại phòng không xa, trước đây bọn họ cũng nghe thấy một số tin đồn, kết hợp với việc Chu các lão vừa trở về liền lập tức điều tra, động tĩnh lớn như vậy, Ngô thị chỉ cần suy nghĩ một chút liền biết đã xảy ra chuyện gì.
Dưới góc nhìn của nàng, e rằng vị đại tẩu này sống thuận buồm xuôi gió[17] quá lâu, đầu óc cũng có vấn đề rồi, thiên vị chất nữ nhà mình thì thôi đi, cư nhiên còn dám hoành hành ngang ngược trước mặt công chúa.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Đồng thời Dương thị xem trọng chất nữ Dương Tư Vi đến mức nào, Ngô thị cũng coi như được mở rộng tầm mắt, tạm thời không nhắc tới việc chi phí sinh hoạt hằng ngày của nàng ta tốt hơn cả các thiên kim đích nữ chân chính của Chu gia, không ngờ Dương thị còn có thể vì nàng ta mà công khai đắc tội với công chúa.

Ngô thị lải nhải với Chu Miên một hồi, Chu Miên chỉ liếc mắt nhìn nàng, không phản bác.

Hắn hiểu con người của thê tử, chẳng qua là chân tay nhanh nhẹn, và hơi thẳng thắn một chút, kỳ thực không có ý xấu, bình thường đều cung cung kính kính, làm hết bổn phận với đại tẩu và mẫu thân. Cho nên hắn cũng không câu thúc thê tử, mặc kệ nàng thích nói gì thì nói, dù sao đây cũng là viện của bọn họ, không lan truyền được.
Huống chi nàng lại không nói sai.

Ngô thị vui vẻ, suy nghĩ một chút, tiếp tục cười nói, “Ta còn tưởng rằng toàn bộ những cơ hội tốt trên đời này đều sẽ bị đại phòng đoạt lấy chứ.”

Rõ ràng năng lực của phu quân nàng hơn hẳn đại ca Chu Duyên, nhưng phu quân của nàng lại phải tự tranh đua, đến nơi khác làm quan nhiều năm mới trở về, trong khi đại phòng có thể an ổn ở lại kinh thành, cũng trách nhi tử duy nhất của nàng không có chí tiến thủ, quân phụ vốn xem trọng trưởng tử, huống chi đại phòng còn có hai tôn tử xuất sắc như vậy, được Chu các lão thập phần sủng ái.

Kể cả lúc bệ hạ lựa chọn phò mã cho Lạc Hà công chúa, cũng sẽ nghĩ tới Chu Minh Gia đầu tiên, quả thực khiến cho người khác vừa hâm mộ vừa ghen tỵ.

Cân nhắc như thế, Ngô thị cảm thấy, hôn sự này bị huỷ cũng không tồi,
“Nếu đại tẩu có một vị tức phụ là công chúa, e rằng mắt sẽ cao hơn trời, không thèm quan tâm đến quân mẫu nữa.”

Ngô thị càng suy nghĩ càng thấy hợp lý, nên mặc dù Dương thị bị cấm túc, Ngô thị cũng hạ quyết tâm tác thành cho Chu Minh Gia và Dương Tư Vi, tránh cho dạ trường mộng đa[18].

[1] To gan lớn mật: Liều lĩnh, táo tợn, dám làm những việc nguy hiểm mà không biết sợ.

[2] Một lòng một dạ: Tận tâm trước sau như một.

[3] Cam tâm tình nguyện: Ám chỉ việc sâu trong tận đáy lòng tự nguyện làm việc gì đó mà không bị ai ép buộc cả, họ làm bằng cả trái tim chứ không hề bị ràng buộc hay gò bó bởi một điều gì.

[4] Tuyên Chính Điện: Là nơi vương thần nghị luận hoặc tổ chức yến tiệc.

[5] Cỏ mọc đầu tường: Cỏ mọc đầu tường vốn yếu ớt nên luôn đong đưa theo gió à Chỉ người lập trường không kiên định, gió chiều nào theo chiều đó.
[6] Quốc gia đại sự: Công việc lớn của nhà nước, hoặc công việc có tầm quan trọng.

[7] Quốc thái dân an: Quốc gia được hưng thịnh, hòa bình, nhân dân được ấm no, an lành và hạnh phúc.

[8] Mẫu nợ tử thường: Nợ của mẹ, con phải trả.

[9] Huynh đại đệ tội: Anh làm em chịu.

[10] Thượng Thư Phòng: Nơi dạy học cho con cháu trong Hoàng tộc.

[11] Dương dương tự đắc: Tự đắc ý, thoả mãn với hành động, việc làm của mình mà kiêu ngạo, vênh váo với mọi người.

[12] Sống buông thả: Sống theo sở thích ích kỉ của bản thân, đi ngược lại kỉ cương, phép tắc và những chuẩn mực đạo đức của gia đình, xã hội, là sống thiếu lí tưởng, thiếu văn hóa, thiếu nhân cách.

[13] Nhàn ngôn toái ngữ (闲言碎语): Lời nói tỏ vẻ không bằng lòng.

[14] Tâm tâm niệm niệm: Tâm niệm luôn luôn tồn tại, không giây phút nào ngớt.
[15] Môn đăng hộ đối: Muốn đám cưới thì vợ chồng về căn bản phải có cùng hệ quy chiếu mới hòa hợp được lâu bền.

[16] To gan lớn mật: Liều lĩnh, táo tợn, dám làm những việc nguy hiểm mà không biết sợ.

[17] Thuận buồm xuôi gió: Luôn nhận được sự tác động thuận lợi từ bên ngoài, sự may mắn để tiến tới được mong muốn, ước nguyện hay mục tiêu đặt ra trong công việc và trong cuộc sống.

[18] Dạ trường mộng đa: Đêm dài lắm mộng, kéo dài thời gian, tình hình có thể xảy ra thay đổi bất lợi.

==========

Quên mất chú thích ở mấy chương trước, ‘quân phụ’ và ‘quân mẫu’ nghĩa là ‘bố chồng’ và ‘mẹ chồng’ nhe QvQ

Rất xin lũi về sự sơ xuất này QvQ


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.