Nói xong câu này, Tạ Thiên Hoa cũng không khỏi thầm than ông sư phụ nhà mình xắp đặt mọi thứ quả thực quá chu toàn.
Chẳng là sau khi nhận lời Long Thanh Y, Nguyễn Đông Thanh bèn kéo Tạ Thiên Hoa đến, nói cái gì mà thử nghiệm sự khác biệt về âm vực giữa các loài khác nhau.
Sau đó, y sử dụng cái bảo vật Lâm Phương Dung tặng, dùng “đại thần thông” cho cô nàng xem một bài hát, để cô nàng thử xem có thể học được không. Hôm đó, Tạ Thiên Hoa ngỡ ngàng chết lặng, kinh động giống như thấy người trời, không thể tưởng tượng nổi con người có thể tạo nên thứ âm thanh như thế, càng chẳng nói chi là phàm nhân.
Vốn dĩ, Tạ Thiên Hoa còn lấy làm lạ không hiểu vì sao sư phụ lại dở hơi dạy cho cô nàng hát.
Hôm nay đến đại náo Thanh Tùng thư viện mới “thình lình hiểu ra”, chỉ biết tấm tắc ông sư phụ nhà mình “sắp xếp không một kẽ hở”.
Phùng Chỉ Hiên nhẹ nhàng đưa tay lên dây đàn, cũng không nhiều lời nữa. Ngón tay thon thả nhẹ nhàng lướt đến đâu, cung thương réo rắt, tiếng đàn thánh thót cất lên đến đó. Cầm âm uốn lượn, theo hạo nhiên chính khí sục sôi mà vút cao, hóa thành một cây mận trơ trọi không lá không hoa, thân cành đọng đầy những tuyết. Theo đó, không khí chung quanh cũng bắt đầu lạnh xuống, từng âm từng tiếng chẳng khác nào một trận tuyết rơi từ chín tầng trời, hàn khí hư hư thực thực như chực chờ nhập vào cốt tủy, khiến người ta khó bề phòng bị.
Tạ Thiên Hoa cười, nói:
“Một khúc Đông Phong Tuyết này không tệ.”
“Xem ra tiên tử đã nhìn ra được điểm mấu chốt của khúc này?”
Phùng Chỉ Hiên không ngẩng đầu lên, hai tay cũng không rời dây đàn, chỉ nhẹ nhàng hầu chuyện Tạ Thiên Hoa. Giọng nàng ta nói không lớn, tuyệt không đè ép vào tiếng đàn, trái lại hai bên phối hợp với nhau lại càng khiến cầm âm càng cao thâm thêm một bậc.
Tạ Thiên Hoa đáp:
“Đông Phong Tuyết, Lão Lý Phùng Xuân. Người đời chỉ biết khúc này Tuyệt Tình Cầm Ma tả gió đông gào thét, tuyết trắng đầy trời, lại không biết đấy chỉ là bề nổi. Cái chỗ tinh diệu của khúc nhạc này là trong chỗ tuyệt địa tưởng chừng hữu tử vô sinh lại giấu một đường sinh cơ, chỉ cần chờ đến ngày xuân hoa nở, cây mận ắt sẽ lần nữa trổ hoa. Phùng tiểu thư, ta nói không sai chứ?”
“Tạ tiểu thư nhãn lực hơn người, đọc nhiều hiểu rộng, bái phục.”
“Như nhau. Nếu như Phùng tiểu thư không ngộ được tinh túy của khúc Đông Phong Tuyết này, há lại có một đường sinh cơ để tiểu nữ mượn?”
Tạ Thiên Hoa cười.
Người viết khúc Đông Phong Tuyết có tên là Vũ Thiên Hà, người đời gọi là Tuyệt Tình Cầm Ma. Tương truyền nàng ta vốn có một người trúc mã thanh mai, vốn nên là một cặp kim đồng ngọc nữ. Đáng tiếc kẻ kia lòng lang dạ sói, gây nên thảm án diệt môn cho họ Vũ. Vũ Thiên Hà trong một đêm tóc trắng đầy đầu, hạo nhiên chính khí nhuốm máu, một khúc Đông Phong Tuyết giảo sát gia tộc kẻ bội bạc, là chuyện diệt môn cực kỳ hiếm khi xảy ra ở Huyền Hoàng giới.
Sau đó Tuyệt Tình Cầm Ma đến Tuyết Trai thư viện tự giam mình mười năm, khúc Đông Phong Tuyết theo đó truyền khắp Nho đạo, trở thành một khúc đàn chủ sát phạt rất không dễ gặp được của Nhạc đạo. Chính vì uy lực mạnh, cơ hồ phàm là Nho sinh học Nhạc đều sẽ luyện qua phòng thân.
“Chỉ tiếc là người thiên hạ đến vì sát phạt, lại bỏ quên phần dịu dàng chân ái cuối cùng của Cầm Ma giấu trong nhạc khúc. Nếu Vũ Thiên Hà thực sự là ma đầu tuyệt tình tuyệt nghĩa, cớ gì lại tự giam mình mười năm? Chân tình nói đứt là đứt, nói buông là buông, nếu dễ dàng như vậy thì trên đời đã toàn là sư cọ.”
Tạ Thiên Hoa nói đến đây, thì cây mận sau lưng đối thủ cũng đã bắt đầu đâm chồi, dị tượng gió tuyết đầy trời cũng không mảy may đả thương được cô nàng nữa.
Phùng Chỉ Hiên vỗ đàn, tán đi dị tượng, lại tới một khúc nhạc khác.
Lần này tiếng đàn réo rắt dồn dập, sau lưng cô nàng hiển hiện một cái trống trận, hai lá cờ gãy vắt chéo nhau. Cầm âm chập chùng, tiếng đàn giống như hóa thành vạn cây cung chĩa về phía Tạ Thiên Hoa, ngàn mũi thương sắc lẻm hầm hập sấn tới.
“Hay! Hay cho một khúc Quân Hành!”
Tạ Thiên Hoa vỗ tay, nói:
“Khúc này chắc hẳn là Quân Hành do Ngọc Trai tiên sinh sở tác, lấy hai âm Cung, Thương làm chủ, tiếng đàn giống như tiếng của vạn mũi tên bay, ngàn ngọn giáo giao chiến ngoài sa trường. Đáng tiếc là còn thiếu một chút thần vận mới có thể đến mức tuyệt tác.”
“Xin tiểu thư chỉ giáo.”
Phùng Chỉ Hiên cũng không ngờ Tạ Thiên Hoa lại có kiến thức quảng bác như thế. Lúc này lập tức làm lễ hậu bối, xin được chỉ giáo. Có thể thấy lòng cầu học của nàng ta rất thuần khiết, so với những kẻ khác trong thư viện thực là khác biệt như trời với vực.
Tạ Thiên Hoa cười, nói:
“Khúc này là chiến ca Ngọc Trai tiên sinh làm cho thái tổ Lê Đồ Thành lên đường ra trận, tru sát khủng long, thế nhưng vì sao lại có một chút oán hận?”
“Lẽ nào…”
“Không sai. Ngọc Trai tiên sinh cả đời vì nước, hai lần ẩn cư ba lần công danh, cuối cùng lại hàm oan mà chết. Nếu nói không có chút oán hận nào thì đã chẳng phải người, mà là thánh nhân. Thế nhưng loại oán hận này là về sau mới xuất hiện, không thuộc về khúc Quân Hành ban đầu, thế nên nếu không trừ bỏ nó, ắt có tì vết.”
Phùng Chỉ Hiên bắt đầu làm theo lời Tạ Thiên Hoa, cẩn thận phẩm vị tiếng đàn, quả nhiên có một nỗi ai oán rất mảnh phảng phất trong từng cung bậc. Chỉ thấy hạo nhiên chính khí quanh người nàng ta chấn động một cái, không ngừng gột rửa khúc cầm, chẳng mấy chốc đã thấy tiếng đàn thăng hoa thêm một bậc, cung thương giấu bên trong cầm âm càng thêm sắc bén.
Tạ Thiên Hoa nhìn đám Nho sinh đứng lố nhố chung quanh, biết bọn hắn chuẩn bị nói gì, mới lên tiếng:
“Tiểu nữ kính Phùng tiểu thư là người chính trực, nay đã nhường hai khúc, nay xin được góp giọng một phen, bằng không lại có kẻ đàm tiếu ta đây thùng rỗng kêu to!”
“M… mời tiểu thư.”
Phùng Chỉ Hiên cũng biết đám đồng học của mình làm người ra sao, thành thử trước sự chỉ trích của Tạ Thiên Hoa, cô nàng cũng không biết nói sao cả. Thế nhưng lúc âm thầm tự nhủ, thì cảm thấy quả thực với cái tính nết của những tên này ắt hẳn sẽ nói những câu cưỡng từ đoạt lý thật.
Nàng ta sau khi phi thăng, bái nhập Thanh Tùng thư viện cầu học, đối với những hành vi lấn yếu sợ mạnh của đồng môn đều nhìn rõ mồn một trong mắt.
Tạ Thiên Hoa gật đầu, sau đó cất tiếng hát.
Âm thanh mới đầu dìu dắt, nhẹ nhàng, mang theo một nỗi buồn man mác, thế nhưng kỹ thuật cũng chỉ bình bình, không quá đặc sắc. Tạ Thiên Hoa vừa ra quân, khí thế đã yếu hơn Đông Phong Tuyết và Khúc Quân Hành của Phùng Chỉ Hiên không chỉ một bậc, nhất thời khiến đám Nho sinh như chó ăn xuân dược, thằng nào thằng nấy đều tí tởn cười toét cả miệng.
Thế nhưng, chưa đợi bọn chúng lên tiếng giễu cợt, cô nàng đã cất giọng bắt đầu ngân lên. Tiếng ngân dài, khỏe, ổn định, trầm bổng. Không cần lời, cung chẳng cần đạo cụ, một tiếng hát này của Tạ Thiên Hoa giống như thắng qua hết thảy đàn cầm sáo trống.
Trên đời quả thực chưa từng có từ, khúc nào như thế, nói là tự thành một phái cũng không quá.
Tiếng hát vừa cất lên, dị tượng sau lưng Phùng Chỉ Hiên đã chao đảo, đám Nho sinh bên cạnh cũng nhao nhao ôm đầu. Bọn hắn vốn chủ tu Nhạc đạo, đối với ý cảnh của khúc hát cực kỳ mẫn cảm, so với người thường càng dễ nhập hồn vào lời ca tiếng đàn. Bây giờ bị ý cảnh của khúc hát ảnh hưởng, cả đám chỉ thấy một cô đơn khủng khiếp tràn vào thức hải, gió thu rít gào, bão tố cuồn cuộn, còn bọn chúng nhỏ bé trơ trọi trong một nỗi buồn đau chồng chất từ hết năm này qua tháng khác.
Lệ đổ, tiếng khóc rống lên của đám Nho sinh vang vọng cả quả núi.
Phùng Chỉ Hiên cũng bị ảnh hưởng, thế nhưng cô nàng là người từ hạ giới phi thăng, tâm cảnh vững chắc hơn những Nho sinh chưa trải việc đời này, song cũng cảm thấy trái tim thắt lại như bị bóp nghẹt.
Bấy giờ, trong lầu các của Nhạc Ban, không thiếu phu tử cũng đã nghe được tiếng hát. Cả đám chỉ thấy Nhạc đạo mình khổ tu nhiều năm hơi nhảy lên một cái, ruột như đứt ra từng khúc một, co quắp trên mặt đất, nhưng nỗi đớn đau của thân thể lại không cách nào so sánh được với sự tra tấn tới từ thần hồn, cảm xúc.
Đỗ Trạng Nguyên chính đang nghĩ xem nên phát biểu gì khi nhậm chức viện trưởng, lúc này cũng phun ra một búng máu. Lão vội vàng sử dụng thần thông phong bế thức hải, ngăn cách ý cảnh lạ lùng xâm lấn. Lão bay vút lên không, đảo mắt, quát:
“Không biết là vị bằng hữu nào? Nhạc ban ta có gì đắc tội, hà cớ ra tay độc ác như vậy?”
Ánh mắt lão quét nhanh bốn phía, chẳng khác nào một cặp mắt ưng. Chẳng mấy chốc, Đỗ Trạng Nguyên đã phát hiện được người cất giọng hát khúc “ma âm” lúc nãy:
Đình nghỉ mát gần chỗ Thư Ban.
“Lẽ nào… đây cũng là thủ bút của tên Bích Mặc tiên sinh kia?”
Lão còn nhớ mình phái một nhóm Nho sinh, dẫn đầu chính là con bé Phùng Chỉ Hiên vừa mới phi thăng lên Huyền Hoàng giới cách đây vài tháng, trong lòng không khỏi giật mình một cái, thầm kêu không ổn.
Phùng Chỉ Hiên vội vàng lấy hết sức bình sinh, nói:
“Tiểu… tiểu thư… xin dừng lại. Chỉ Hiên chịu thua.”
Tạ Thiên Hoa cũng không ngờ được bài hát ông sư phụ bắt tập lại có uy lực khủng khiếp với tu sĩ Nhạc đạo như thế. Cô nàng bèn chặc lưỡi một cái, không hát nữa, lúc này cả đám Nho sinh đang nằm quằn quại dưới đất mới có thể thở dốc.
“Quả nhiên là sư phụ. Làm người khiêm tốn, nhưng lúc ra tay thì tàn nhẫn có thua ai đâu?”
Cô nàng lắc đầu, song cũng chẳng có bao nhiêu thông cảm với đám Nho sinh này cả.
Cái đám người này khi nam bá nữ nhiều, cũng nên bị dạy dỗ nhớ đời một phen, sau này chúng thu liễm lại chút nào thì dân thành Đông Thanh được nhờ chút ấy.
Số chương còn lại hôm nay: 3 chương chính truyện.