Hồng Đô đi Mai Hoa các thông báo một chuyến, chờ đám tiểu thư công tử lên đường là lập tức ngựa không dừng vó chạy đến nơi khác, tiếp tục thay Bích Mặc tiên sinh làm thuyết khách. Dù sao, những cậu ấm cô chiêu này ở Quan Lâm người nào mà không đại diện cho một thế lực tiếng tăm, hoặc là danh gia vọng tộc ở Đại Việt?
Đại Việt tuy lập quốc chưa lâu bằng sáu nước khác phía bắc Trúc Hải, thế nhưng vẫn nói chim sẻ tuy nhỏ, vẫn có đủ nội tạng. Nội bộ Đại Việt cũng có chia năm sẻ bảy, kéo bè kết phái, dây mơ rễ má rối như tơ vò. Đương nhiên sẽ không thể nào có chuyện toàn bộ những người đến xin theo học Nguyễn Đông Thanh đều cùng một phe, có thể sớm chiều nhìn mặt nhau.
Chỗ tương tự như Mai Hoa Các ở Quan Lâm này thực ra còn mấy nơi nữa, Hồng Đô đều phải đi một lượt mới có thể coi là hoàn thành nhiệm vụ.
Sau độ nửa canh giờ…
Hồng Đô dẫn một nhóm tiểu thư, công tử cuối cùng ở Quan Lâm đến phủ thành chủ, vào một căn phòng lớn hội họp cùng những người khác. Nguyễn Đông Thanh ngồi ở chủ vị, chờ cho cô mèo máy và đoàn người cuối cùng vào ổn định chỗ ngồi, gã mới đứng dậy, chắp tay:
“Các vị, có câu vô sự bất đăng tam bảo điện, thiết tưởng trước khi đến đây hộ vệ của tại hạ cũng đã nói với mọi người lần này Đông Thanh có việc cần nhờ vả. Ngày thường song phương cũng chẳng qua lại gì mấy, hiện giờ có việc mới đến tìm, quả thực làm tại hạ áy náy vô cùng. Vậy mà mọi người vẫn trượng nghĩa đến giúp, quả thực là khiến tại hạ thụ sủng nhược kinh, xin nhận một lễ này…”
Gã nói chưa dứt câu, bên dưới đã nhao nhao có tiếng nói:
“Tiên sinh xin đừng làm thế.”
“Đúng vậy, đúng vậy.”
“Chúng ta thật không dám nhận.”
“Lần này đến trợ giúp, về công về tư đều là thiên kinh địa nghĩa. Há lại có thể nhận đại lễ của tiên sinh?”
Nguyễn Đông Thanh không khỏi lấy làm ngạc nhiên, sau đó chợt thấy vô cùng áy náy, hắng giọng ho khan một cái. Hắn vẫn biết câu có qua có lại mới toại lòng nhau, ngày thường gã chẳng giúp gì những cậu ấm cô chiêu này, đến nay có chuyện mới tìm đến, quả thực là không phải đạo cho lắm. Vốn là Bích Mặc tiên sinh của chúng ta còn tưởng những tiểu thư công tử kia đều là hạng con ông cháu cha, vua con một cõi, cao cao tại thượng đã quen. Bây giờ gặp phải chuyện thế này, trong lòng ắt có bất mãn. Cả khách quan lẫn chủ quan như vậy, thế nên Nguyễn Đông Thanh vừa bắt đầu đã hành lễ, nói lời không phải.
Không ngờ bọn họ lại ứng xử hoàn toàn trái ngược với những gì gã nghĩ, khiến Bích Mặc tiên sinh bất giác cảm thấy mình “lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử”.
Gã hắng giọng, nói:
“Không giấu gì các vị, lần này mời các vị đến đây là do thái tử nước Sở – Thượng Quan Trường Không bỗng nhiên yêu sách, nói Đại Việt ta tiếp đón không chu toàn, không có gì cho y giải trí hưởng lạc. Tuy tại hạ cũng chẳng thích thú gì cái yêu cầu vô lý này của y cho cam, thế nhưng trước y là khách, sau cũng là thái tử một nước, lễ phép không thể thiếu. Song chuyện xảy ra quá gấp, Đông Thanh lâm vào đường cùng, chỉ có thể xin các vị giúp cho một tay.”
Công tử áo trắng ở Chi Mai các nghe đến đây, mày kiếm chếch lên, trong mắt cơ hồ trào ra lửa giận, đập bàn mà quát:
“Lý nào lại thế? Một nước Sở cỏn con mà thôi, vậy mà cũng dám làm khó tiên sinh? Chẳng nhẽ chúng coi Đại Việt ta dễ bắt nạt hay sao?”
“Lâm công tử, bình tĩnh, chớ có lúc nào cũng nghĩ đến chuyện động đao động thương như kẻ vũ phu thế. Tiên sinh hôm nay mời chúng ta đến đây là để hỗ trợ chuyện tiếp sứ, chứ không phải khiến chuyện bé xé ra to, gây chiến với Đại Sở.”
Ở góc phòng đối diện, một thiếu niên áo đen bình thản lên tiếng, chữ nào chữ nấy đều hướng đầu mũi giáo về phía Lâm công tử.
Hiển nhiên, thế lực sao lưng hai người này không ưa gì nhau.
Lâm công tử nghiến răng, biết mình lỡ lời, vội vàng nói:
“Tiên sinh chớ trách, tại hạ trẻ tuổi nóng máu, mới nhất thời lỡ lời.”
“Không dám. Kỳ thực nếu tại hạ trẻ lại mười năm, chắc cũng sẽ có phản ứng tương tự như cậu.”
Nguyễn Đông Thanh cười, bầu không khí trong thoáng chốc đã hòa hoãn lại.
Hồng Đô ho khan một tiếng, nhắc:
“Tiên sinh, thời gian có hạn, vẫn nên vào thẳng chuyện chính đi thì hơn.”
Bích Mặc tiên sinh của chúng ta húng hắng ho một cái, gật đầu, đưa một xấp giấy cho vị Lâm công tử áo trắng khi nãy, nói:
“Những gì cần làm tại hạ đều đã viết kỹ càng ở đây. Mọi người tập dượt qua một lần, thiết nghĩ các vị ở đây đều là người đã quen những thú cao nhã, đến tối là có thể thực hiện trơn tru đâu đấy. Đông Thanh xưa nay không thạo những chuyện cầm ca diễn xướng này, không bêu xấu nữa.”
Thiếu nữ váy vàng lướt qua nội dung trên trang giấy một lượt, đoạn nói:
“Tiên sinh, tiểu nữ có mấy lời không biết có phải mạo phạm hay chăng, mong tiên sinh chớ trách.”
“Tiểu thư xin cứ nói.”
“Những gì tiên sinh viết ở đây, đối với mấy người chúng ta mà nói chẳng phải chuyện gì lớn, chỉ một canh giờ là xong. Thế nhưng một bàn tay vỗ không lên tiếng, ngoại trừ chuyện nội dung ra thì hãy còn những việc như hầu hạ phục dịch, điểm tâm nước trà, sân khấu trị an. Không biết tiên sinh đã có sắp xếp hay chưa?”
Thiếu nữ nói dứt lời thì nhẹ nhàng lui lại một bước, đưa mắt nhìn gã, trong lòng thấp thỏm lo âu, trái tim trong lồng ngực đập càng lúc càng nhanh. Chỉ thấy lúc này Bích Mặc tiên sinh của chúng ta vừa đứng gật gù, vừa chặc lưỡi giống như tán thưởng, khiến nàng ta vui như mở cờ trong bụng.
Mà những tiểu thư công tử khác trong phòng thấy phản ứng của Nguyễn Đông Thanh thì trong lòng hối hận thối cả ruột, nhao nhao lên tiếng đồng tình với thiếu nữ áo vàng. Kỳ thực bọn họ xuất thân đều từ thế lực lớn, có số có má ở Đại Việt. Số lần bọn họ tham gia các buổi tụ họp lớn, những bữa tiệc tiếp đãi nhân vật quan trọng có lẽ còn nhiều hơn số lần Nguyễn Đông Thanh đi từ cổ viện đến ải Quan Lâm.
Thành thử, những cô chiêu cậu ấm này há lại không nhìn ra được những gì cô gái áo vàng vừa nói? Chẳng qua là bọn họ đều cho là “Bích Mặc tiên sinh liệu sự như thần, không đề cập đến chắc chắn là có chủ đích”, nên ai nấy đều chọn im lặng.
Biết mà không điểm phá.
Duy chỉ có thiếu nữ áo vàng là lựa chọn trái hẳn với số đông. Kỳ thực, lúc nàng ta lên tiếng, không ít người còn âm thầm chê là ngu ngốc, lấy làm hả hê chờ xem Nguyễn Đông Thanh khó chịu.
Kết quả không nói cũng biết, hoàn toàn trái ngược với những gì bọn họ tưởng tượng.
Nguyễn Đông Thanh chờ đám cô chiêu cậu ấm nhao nhao xong đâu vào đấy mới hắng giọng, lên tiếng:
“Tiểu thư nhắc nhở rất phải. Tại hạ chính cũng đang định lên đường xử lý chuyện này đây.”
“Hóa ra tiên sinh đã có sắp xếp, tiểu nữ múa rìa qua mắt thợ lo lắng thừa thãi, xin tiên sinh chớ trách.”
“Nào dám, nào dám. Vẫn có câu một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao. Thêm một người là thêm một cặp mắt mà.”
“Tiên sinh dạy phải. Nếu thế tiểu nữ không làm phiền tiên sinh nữa. Mọi người, còn không nhanh chóng học thuộc kỳ văn của tiên sinh?”
“Sư tỷ, xem ra sau này chúng ta còn phải học hỏi dài dài.”
Đám công tử tiểu thư khác bấy giờ nhao nhao kéo lại chỗ cô gái áo vàng, mặt cười thân thiện, giọng nói ngọt như bôi mật, người nào người nấy đều cố gắng lấy lòng cô nàng. Ngay cả Lâm công tử áo trắng cũng không ngoại lệ.
Đáng tiếc, tràng cảnh củ chuối này Bích Mặc tiên sinh của chúng ta không được chứng kiến.
oOo
Sau khi rời khỏi phủ thành chủ, Nguyễn Đông Thanh lập tức nhờ Hồng Đô cưỡi mây chở về ngọn núi Vô Danh. Cô nàng mèo máy thấy ông tiên sinh nhà mình cứ thúc ngựa truy phong, chẳng thấy nói năng gì, mới tò mò hỏi:
“Tiên sinh, không biết ngài đã có sắp xếp gì chưa? Có thể bật mí cho Hồng Đô được hay không?”
Bích Mặc tiên sinh của chúng ta bấy giờ đằng vân đã quen, không còn lóng nga lóng ngóng như lần đầu nữa. Tuy thỉnh thoảng chẳng may nhìn xuống dưới vẫn run run, song đã có thể nói chuyện bình thản với Hồng Đô rồi. Gã nghe cô mèo máy hỏi, hắng giọng một cái:
“Chuyện nhân thủ Vũ tổng binh đã hứa là sẽ trợ giúp. Cái việc bếp núc vốn là định nhờ thằng Sênh, nhưng hiện giờ nó đang có nhiệm vụ khác trên người, nên cứ để Dương lão lo liệu cũng được. Duy chỉ có phần sân khấu là hơi cam go.”
“Vũ tổng binh cũng không giúp được sao?”
“Không phải không muốn, dù sao về tình thì hai bên cũng là chỗ quen biết, về lý thì tổng binh cũng có nhiệm vụ hỗ trợ chuyện tiếp sứ lần này. Thế nhưng hiện giờ ải Quan Lâm vừa có binh mã nước Tề, vừa có người ngựa nước Sở, có hơi quá tải. Phần lớn nhà trọ dịch trạm đã được trưng dụng làm nơi dừng chân tiếp sứ thần, tạm thời quả thực là không tìm đâu ra địa điểm.”
“Còn đám người mộ danh tiên sinh đến cầu học nữa thì đúng là đất chật người đông thật.”
Hồng Đô đế thêm một câu, thuận tiện nhắc nhở ông tiên sinh nhà mình rằng cái cơ sự của hôm nay cũng có một phần là lỗi của gã.
Quan Lâm vốn là một cửa ải hòng chống cự thú triều, vốn là nhân khẩu cũng không đông lắm, thành trấn cũng chẳng gọi gì là to tát, không thể nào so được với những nơi như Bạch Đế, Đông Thanh được. Trước đây nơi này chó ăn đá gà ăn sỏi chẳng ai thèm lui tới thì còn rộng rãi thoáng đãng, hiện tại người từ tứ xứ đổ về thì quả thực có chút chật hẹp bí bách.
Nguyễn Đông Thanh thấy chút tiểu xảo của mình thoắt cái đã bị cô mèo máy chọc thủng, mặt mo hơi đỏ, vội vàng đổi sang nói chuyện khác:
“Chính vì Vũ tổng binh cũng không giúp được nên mới phải nhờ đến hàng xóm của cổ viện.”
“Ra là muốn đến gặp Huyền Thanh nương nương. Vậy tiên sinh ngồi cho chắc, Hồng Đô chuẩn bị tăng tốc đây.”
Cô mèo máy vừa dứt lời, thì lập tức bắt quyết, khiến đám mây dưới chân lao nhanh về phía đầm nước của Huyền Thanh nương nương.