Lý Thanh Vân tiếp tục kể từ Trịnh thái thú gặp được Bạch Long Hầu, được lão bày cho cách lấy một cành thoa ngọc, nhờ người tìm đến cung thủy dò xét xem tâm tư của Dương thị ra sao. Bấy giờ Dương thị đã được phong làm Xương Ấp phu nhân, ở trong một cái điện bằng ngọc lưu ly, quanh có ao sen bao bọc, được thần thuồng luồng nâng niu mười phần.
Năm trước còn sinh một trai, quả thực là vốn được yêu chiều lại càng thêm sủng hạnh.
Có binh sĩ nghe đến đây, phun đánh “phì” một tiếng, nói:
“Phế thải cặp với đãng phụ, thực là xứng đôi vừa lứa.”
“Đúng vậy. Huynh đài nói chính hợp ý ta. Chẳng phải chỉ là một tên thần sông thôi sao? Đánh một trận, cùng lắm mười tám năm sau lại là một trang hảo hán.”
“Phì, ta thấy là không nỡ từ bỏ gia sản thì có. Các người không thấy tên này từ quan rồi vẫn có nhà có lầu, chiêu đãi rượu thịt Bạch Long Hầu hết bữa này đến bữa khác hay sao? Nếu tình thâm nghĩa trọng thực sự thì cần gì phải làm cái mả hờ rồi để đấy? Cũng không phải không có đao.”
“Chư vị nói vậy là sai rồi. Có tiền có rượu có thể sai bảo được quỷ thần. Không thấy người ta bỏ tiền mời rượu Bạch Long Hầu là được quý nhân phò trợ đấy sao? Chỉ có cái loại khố rách áo ôm, tính toán từng bữa như chúng ta mới phải chó cùng dứt dậu, liều mạng một phen thôi.”
…
Lý Thanh Vân đứng trên đài cao, nghe tiếng binh sĩ bên dưới bắt đầu sử dụng thứ tư duy “thiên mã hành không” của mình nghĩ đến đủ thứ chuyện, khóe miệng khẽ nhảy lên một cái.
Nhưng không thể không nói, những gì bọn hắn đang bàn với nhau ngay đến cậu chàng còn thấy có lý. Nếu không phải đã được đọc mấy bộ truyện “tâm đắc” của sư phụ, có lẽ Lý Thanh Vân cũng sẽ cho là Bích Mặc tiên sinh cũng là một kẻ Nho sinh, đứng trên đài cao của Nho môn mà phê phán người đời.
Lý Thanh Vân lắc đầu, kể tiếp đến đoạn thiếu nữ áo xanh nhà Bạch Long Hầu vào gặp được Dương thị, chuyển bức thư của nàng ta cho chồng là Trịnh thái thú. Đến đây cậu chàng lại cất giọng, đọc:
“Non thề bể hẹn, chao ôi việc trước lỡ làng, gió dập mưa dồn, ngán nỗi kiếp này lận đận. Nước non muôn dặm, tâm sự mấy lời. Nghĩ như thiếp chút phận mỏng manh, tấm thân mềm yếu. Duyên đôi lứa tự trời xe lại, ước trăm năm cùng huyệt dám sai. Nào ngờ biến dậy một đêm, đến nỗi hình rơi đáy vực. Bởi không thể chìm châu đắm ngọc, nên đành cam giãi nguyệt dầu hoa. áo xiêm đã lắm tanh nhơ, thân thế tạm thời còn thoi thóp. Sầu đầy tựa bể, ngày dài như năm. Nào hay giữa lúc bơ vơ, bỗng nhận được thư thăm hỏi. Ngắm cành thoa mà ứa lệ, nhìn khách đến những đau lòng. Một bước lỗi lầm, riêng cỏ nội hoa hèn thắc mắc; ba sinh thề ước, có trời cao đất cả chứng tri. Ngọc bích chưa lành, cân vàng xin chuộc.”
…
Mọi chuyện sau đó diễn ra cũng không khác mấy so với dự đoán của binh lính.
Được Bạch Long Hầu tương trợ, Trịnh thái thú đệ đơn lên long vương kiện thần thuồng luồng, đòi được vợ về, con trai của Dương thị thì do thần thuồng luồng nuôi dưỡng.
Thế nhưng, cậu chàng vừa đọc xong lời phán của long vương:
“Mảng nghe: Đời người như khách trên đường, kẻ trước đi qua mà kẻ sau tiếp đến; đạo trời không sai tơ tóc, làm lành được phúc mà làm ác chẳng yên. Lệ luật không mờ, cổ kim vẫn thế. Nay nhà ngươi vốn do huân phiệt, lạm giữ phương ngung. Lẽ nên linh hiển, để tỏ đức rồng, sao được tà dâm, làm theo nết rắn. Sự càn rõ ngày càng quá tệ, luật công minh tất phải thi hành. Than ôi, vợ người cố chiếm, đã rất mực mê cuồng, phép nặng không dong, để răn phường gian ác. Dương thị kia, nết tuy đáng trỏ, tình cũng khá thương; thân nên về với tiền phu, con để trả cho hậu phu. Mấy lời phê phán, lập tức thi hành.”
Thì bên dưới đã nhao nhao có tiếng chửi mắng.
“Mẹ nó! Đánh rắm!”
“Dương thị thì có lỗi lầm gì? Muốn tự sát mới bằng lòng?”
“Thần bất nhân, quân hữu trách! Bây giờ còn dùng cái tư thái dạy đời chửi mắng, thực cũng là phường ngu xuẩn mặt dày, liêm sỉ cho chó tha!”
Đến chỗ này, ngay cả Thẩm Tư Quân cũng nhíu mày:
“Nho môn chính là như vậy. Cấm chỉ phận nữ nhi chúng ta học đủ thứ trên đời, chỉ cho phép làm những chuyện gia chánh nữ công, cầm kỳ thư họa. Đến lúc gặp họa một chút tác dụng cũng chẳng có, không thể tự bảo vệ mình. Nếu như dám không quyên sinh mà sống tiếp, ắt là bị mắng là dâm phụ lăng loàn. Vô sỉ.”
Ở Huyền Hoàng giới, tuy nói Nho môn lục nghệ cũng có đến bốn môn Nhạc, Lễ, Thư, Số không cấm nữ sinh, song ấy chẳng qua cũng chỉ là cái bánh vẽ. Không phải ai muốn là có thể học được bản lĩnh thực sự, có thể khắc địch chế thắng.
Nam tử thì đơn giản, chỉ cần thi đậu văn hội, có tư cách thi hương là có thể bái vào thư viện đọc sách, trở thành Nho sinh. Phận gái mà muốn vào thư viện học tập Nho đạo, có được sức chiến đấu thì hoặc là người từ hạ giới phi thăng, được trọng điểm bồi dưỡng. Bằng không thì cần phải có Đại Nho đề cử, ít nhất ba đời là hộ thư hương. Bằng không tuy có thể luyện khúc, tập đàn, nhưng hoàn toàn chỉ là để mua vui tao nhã, không đề tụ được một chút hạo nhiên chính khí nào.
Cuộc đời Thẩm Tư Quân có mấy phần giống với Dương thị, nay long vương trong câu chuyện lại phán xét người đàn bà xấu số theo cách không khác gì đám hủ Nho đại thần năm xưa nhìn y thị, thành thử muốn nàng ta không phản cảm cũng khó.
Lý Thanh Vân kể xong, nói lớn:
“Nói hay lắm! Mắng rất tốt!”
Cậu chàng sử dụng Sư Tử Hống, âm thanh vang dội, chấn thẳng tâm linh, thoáng chốc đã khiến toàn bộ người có mặt dời ánh mắt về phía đài cao.
Lý Thanh Vân hắng giọng một cái, nói:
“Các vị, không cần phải đoán già đoán non nữa, câu chuyện hôm nay đích thực là thủ bút của gia sư.”
Nếu Nguyễn Đông Thanh mà nghe được những lời này, dám chắc sẽ lập tức phun nước bọt năm thước, lập tức thắp ba nén nhang cầu xin Nguyễn Dữ tha tội đạo nhái.
Đáng tiếc, Bích Mặc tiên sinh hiện giờ còn đang ở mãi tận Quan Lâm, chuẩn bị lo liệu chuyện đối phó với yêu sách của Thượng Quan Trường Không, há lại có thể vượt vạn dặm đến thành Hải Nha này nghe thằng đồ đệ chém gió, lan truyền thông tin thất thiệt được?
Lý Thanh Vân thấy mọi người đều nhìn về phía mình, mới hắng giọng:
“Các vị, kỳ thực những gì mọi người nói, tại hạ đều đồng tình, gia sư cũng nghĩ như vậy. Lão nhân gia dã hạc nhàn vân, xưa nay không ưa nhất chính là thái độ kẻ cả bề trên, tự cho là thanh cao hơn người.
Đổi lại nếu là Trịnh thị là một nông dân, một công tượng, hoặc là thương nhân binh lính, cầm kỹ ca cơ thì thế nào? Dương thị lại làm gì sai? Vì sao rõ ràng long vương quản giáo vô phương lại mặt dày mắng chửi nàng ta, lấy giọng dạy đời? Nói câu khó nghe, chẳng phải là do ngồi trên ăn chóc đã quen, vững dạ chẳng ai dám cướp vợ mình về, nên mới hả hê ta đây, ăn nói bạt mạng, nhìn như là công bằng, chẳng qua là tự ve vuốt cái tôi to bằng trời? Mà tất thảy những chuyện này còn không phải chính do Nho môn dạy người ta rằng hoàng quyền là trên nhất, thần thánh hóa bậc quân vương, thế nên kẻ hôn quân mới có thể khẩu xuất cuồng ngôn hay sao?”
Cậu chàng càng chửi càng hăng, càng mắng càng có sức, mà binh lính đang đứng nghe cũng không dám tin tưởng Lý Thanh Vân lại có cái tư tưởng “đại nghịch bất đạo” như thế.
“Mà thần thuồng luồng vì chút công lao trước đây, bằng một câu ‘lấy công chuộc tội’ là có thể bình an vô sự, chẳng nhẽ nghe không quen hay sao?
“Bất công thay, u tối thay. Mượn chuyện xưa nói việc nay, thiết nghĩ hẳn cũng là lời cảnh thế của sư phụ vậy.”
Lý Thanh Vân thấy mọi người lộ vẻ sợ sệt, kinh hoảng, mới lắc đầu:
“Đương nhiên, Thanh Vân cũng không bảo chư vị phản loạn, phải lật đổ hoàng quyền, đánh vỡ Nho môn. Tại hạ chỉ muốn nhắc chư vị một câu là: Nho môn bất quá là đạo của một đám sĩ tộc quyền quý, mục đích sau cùng mãi mãi là bảo vệ địa vị độc tôn của kẻ đọc sách. Thần bí hóa hoàng quyền, tạo ra cách nói thiên mệnh, chẳng qua là một chiêu bài nhằm khóa chặt bản thân với hoàng quyền, lợi dụng đế vương bảo vệ quyền lợi cho mình.”
Đương nhiên, những lời này không phải Lý Thanh Vân tự nghĩ ra, mà là do Bích Mặc tiên sinh viết nháp cái hôm chuẩn bị đấu khẩu với Văn Cung. Sau khi ba người Lý, Tạ, Đỗ từ Kiếm Trì quay về, Cải Thảo và Đá Nhỏ đã bí mật mang những bản nháp này xuống núi đưa cho mấy người bọn họ.
Nếu không…
Đừng nói là Lý Thanh Vân, cho dù là người thông minh tài trí như Tạ Thiên Hoa cũng không tài nào có những suy nghĩ trực chỉ bản chất, vượt khỏi gông xiềng thời đại như vậy được.
Không thể không nói…
Nguyễn Đông Thanh làm người vẫn lấy dĩ hòa vi quý làm đầu, không có công kích quá ác độc, vẫn lựa chỗ nhường đường lui cho kẻ khác. Bằng không, hắn mà bật hết hỏa lực, có lẽ hôm đó Nho đạo không chỉ đơn giản là sập mất một góc
Mắng cho tiên hiền vãng thánh hoài nghi nhân sinh cũng không biết chừng.
“Lý thiếu hiệp, không biết lát nữa có thể thỉnh giáo các hạ một hai?”
Bấy giờ, Thẩm Tư Quân chợt đứng lên, nhìn lên đài cao, cất tiếng hỏi, trong đôi mắt sâu thăm thẳm như hai hồ nước bình thường chẳng thể hiện chút tâm tư nào mà lúc này cũng thoáng để lộ vẻ chờ mong.
Một lời này vừa ra, toàn bộ doanh trại cơ hồ nổ tung, ngay cả Quan Hạ Băng và Trương Thắng cũng phải kinh ngạc nhìn sang.
Người khác có lẽ không rõ, nhưng hai người bọn họ thì biết tường tận…
Thẩm Tư Quân vì kinh nghiệm quá khứ, xưa nay ngoại trừ việc công ra thì rất lạnh nhạt, cơ hồ không giao thiệp với ai. Đàn ông thì lại càng không. Lại nói tuy nàng ta là mỹ nhân của ba mươi năm trước, nhưng trí kế vô song, bình thường lại lấy mạng che mặt, thành thử có một loại khí chất vừa thành thục vừa bí ẩn, có thể nói là nhân khí trong đám mày râu của quân đội Hải Nha chẳng hề thua kém gì Quan Hạ Băng.
Bây giờ thế mà lại chủ động tìm một thiếu niên để hàn huyên tâm sự?