Trương Mặc Sênh vung tay, khống chế hai cây dao làm bếp phá không rời khỏi cây cầu, chém ngay đầu một con Hải Thú. Hàn khí từ lưỡi đao nhập thể, lập tức khiến máu của con Hải Thú xấu số đông cứng lại, không tài nào chảy ra ngoài. Chỉ thấy con quái trợn mắt lên, chới với quờ tay về phía Thiên Thê một cái, cuối cùng ngã xuống.
Đám Hải Thú chung quanh cũng chẳng vì đồng bọn chết đi mà đau buồn, trái lại việc nhẹ đường quen, đưa tay xé từng tảng thịt của cái xác bỏ vào miệng nhai nuốt.
Mà cảnh tượng này, ở dưới dòng sông cạn hiện giờ đâu đâu cũng có.
Trên cầu, trên đầu hai tường thành, ngoại trừ một số ít người từng đến Táng Thi Đinh lịch luyện, phần lớn thiên kiêu chưa từng thấy Hải Thú. Bây giờ chứng kiến cảnh tượng buồn nôn và ghê tởm bên dưới, người nào người nấy vô luận nam nữ đều bụm miệng, gắng gượng chịu đựng cảm giác buồn nôn.
Mà ngay cả những người từng chiến đấu với Hải Thú ở Táng Thi Đinh thì cũng rùng mình lạnh gáy một phen, len lén nuốt một ngụm nước bọt.
Phải biết, tuy là bọn hắn từng giao chiến với Hải Thú, song đều là một số đi lẻ đàn, đơn đả độc đấu. Cảnh tượng hàng ngàn hàng vạn Hải Thú cùng tràn lên như sóng, con sau xâu xé con trước như hiện giờ bọn hắn cũng là lần đầu tiên được trải nghiệm.
Trương Mặc Sênh sử dụng pháp quyết Nghênh Phong Bách Đao Trảm thu hồi hai con dao làm bếp, lắc đầu:
“Sư tỷ, có phải kiếp trước tỷ cấu kết với gian dương đại đạo, buôn lậu vũ khí, đẩy bà già xuống biển, cưỡng…”
Chưa nói hết câu, cái lườm dài cả dặm của Đỗ Thải Hà đã làm cậu chàng ho nấc lên một cái, vội vội vàng vàng nuốt nửa câu sau vừa học trong “đoạn ghi chép” của ông thầy vào bụng.
Tiểu Thực Thần ho khan, lại nói:
“Tỷ hẳn là kiếp trước cứu rỗi thương sinh, nếu không đám Hải Thú sao lại có vẻ căm hận sư tỷ như thế? Rốt cuộc là thù giết cha hay cướp vợ?”
“Sao bằng sư đệ được? Ngay cả Hải Thú trông thế kia cũng lôi ra làm xa xi mi được.”
Câu so sánh của cô nàng lập tức khiến Trương Mặc Sênh rùng mình một cái, giơ tay đầu hàng.
Đỗ Thải Hà thở dài, tuy ngoài miệng thì đấu khẩu với Tiểu Thực Thần vậy thôi, chứ thực ra chính cô nàng cũng rất lấy làm khó hiểu.
Cô nàng thân là thôn nữ, nước Sở lại nằm về phía tây Huyền Hoàng giới, thành thử từ bé đến lớn, Đỗ Thải Hà chưa từng ra đến biển. Cho dù là lúc lang thang khắp nơi tìm cách học thuật trừ quỷ báo thù, thì cô nàng cũng chưa có lúc nào léng phéng lại gần mấy châu thành ven biển cả.
Dù sao…
Đối với đại đa số người ở Huyền Hoàng giới mà nói, biển Phong Bạo là một chỗ cấm địa. Ngoài đó trừ đảo đá chó ăn đá gà ăn sỏi ra thì chính là lãnh địa của Hải Thú, của Long tộc.
Còn có Đảo Quỷ thần bí.
Tựu chung, kỳ ngộ chưa hẳn là không có, nhưng nguy hiểm tính mạng thì chắc chắn vô khối.
Mạnh như Phạt Hải Kiếm Thánh xông vào biển cũng phải quy kiếm quay về, lắc đầu nói biển Phong Bạo này hắn không công phá được.
Một con nhóc như Đỗ Thải Hà ra đó làm gì? Làm đồ ăn vặt à?
Thành thử…
Cô nàng dám khẳng định, mình và đám Hải Thú gần như là hai đường thẳng song song.
Thế nhưng…
Hải Thú bên dưới sông cạn hễ nhìn thấy cô nàng là bắt đầu nổi khùng nổi điên như có thù giết cha diệt tộc, gào thét xông tới.
Thành thử…
Thiên Thê nơi Đỗ Thải Hà đứng là chỗ Hải Thú xông tới đông nhất, cũng là chỗ mà bọn chúng vong mạng nhiều nhất.
Đám người Trương Mặc Sênh, Song Vô Song bạo phát thần thông, giết đến bải hoải tay chân mà Hải Thú bên dưới vẫn càn tới, cơ hồ vô cùng vô tận. Người của Kiếm Trì kết kiếm trận, trong tức thời phi kiếm bay đầy trời, kiếm khí tung hoành ngang dọc không ngừng trảm kích tứ phía. Quân sĩ Đại Việt thì kéo cung, cài tên, đầu mũi tên ngậm lấy một quả cầu chân khí to bằng nắm đấm. Mỗi một mũi tên phóng ra, nện trúng Hải Thú, lập tức tạo thành một vụ nổ khủng khiếp như trời đánh.
Ở một mặt tường khác.
Tứ Đại Tài Tử cũng đã tham chiến.
Ban Thục Cầm ngồi trên Thiên Thê, đưa tay gảy đàn, tức thì cầm âm thánh thót cất cao, vô số kiếm khí rơi xuống bên dưới dòng sông cạn. Quanh gã, không ít danh cơ, kỹ nữ chính đang vừa hát múa phụ họa, vừa không ngớt lời khen ngợi, xướng tụng “khẩu hiệu” của Ban Thục Cầm “cầm trung tàng kiếm, kiếm phát cầm thanh”.
Tề Thi Hồng mở miệng, hạo nhiên chính khí phát ra, nhiễm vào đầu bút. Chớp mắt, một bài chiến thi đã được hắn ngâm đọc xong đâu vào đấy. Có thể nhìn thấy từng chữ từng chữ lớn như phượng múa rồng bay được Tề Thi Hồng viết lên không khí thoáng chốc tan vào trời đất, chân khí cuồn cuộn dâng lên, hóa thành thiên quân vạn mã kim giáp sáng ngời, tế ngựa vung đao lao xuống chém giết với Hải Thú.
Sở Họa Vân cũng múa bút, nhanh chóng vẽ lên nào là cột rồng điện ngọc, nào là văn võ bá quan. Ngồi chính giữa là một nam tử trung niên, mặt không nhìn rõ ngũ quan, mình vận long bào, tay cầm ngọc tỷ, bá khí lẫm nhiên.
Chỉ thấy y đưa tay, giáng một ấn xuống, lập tức khiến một mảng lớn Hải Thú nhộn nhạo.
Mà Hoàng Chấp Kỳ cũng chẳng chịu tụt lại sau.
Gã chỉ nhẹ nhàng lắc mình, hạo nhiên chính khí trong thân ngưng tụ thành ba mươi tám đường tung hoành mảnh như sợi chỉ. Hai tay gã vung đến đâu, quân cờ đen, trắng bằng chân khí đánh vào trên bàn cờ đến đó. Cờ động, những đường tung – hoành cũng theo đó mà xà xuống khúc sông cạn bên dưới, thoáng chốc đã cắt chém lên người Hải Thú.
Máu Hải Thú đỏ lòm bắn tung lên, bám lấy các bức tường thành.
Bên phía núi Long Hổ cũng không chịu thua kém.
Lúc này, thiên kiêu trẻ tuổi của Long Hổ sơn đã chia làm hai nhóm, phân ra mà đứng trên tường thành. Một nhóm gồm hai mươi bốn ni cô mặc đạo bào đen, chia làm ba bát quái trận, lấy Kim Đồng làm trung tâm. Kim Đồng áo bào trắng bay múa phần phật, tay cầm kiếm gỗ đào, miệng lầm rầm đọc chú.
Nhóm còn lại gồm hai mươi ba đạo sĩ trẻ tuổi, mình mặc đạo bào trắng, lấy Ngọc Nữ làm trung tâm mà đứng, cũng bày trận bát quái như bên ni cô. Ngọc Nữ mình mặc áo đen, tay cầm gương bát quái, hợp với bảy người dư ra, tạo thành một bái quái nữa.
Chỉ thấy…
Trận này của Long Hổ sơn lấy âm dương tương sinh tương khắc làm chủ trận, lấy bái quái tiên thiên làm phụ trận, vừa đúng bảy mươi bảy bốn chín. Kim Đồng làm trận nhãn chính, Ngọc Nữ làm trận nhãn phụ, đối ứng với công pháp Lưỡng Nghi Thái Huyền Kinh, vô cùng huyền diệu.
Lại thấy, Kim Đồng vừa cắn tay, bôi máu lên lưỡi kiếm, chỉ một cái. Từ đầu mũi kiếm gỗ, một tia sét đỏ lòm như máu đánh ra, dội thẳng vào tấm kính bát quái đã chờ sẵn của Ngọc Nữ. Nàng ta giơ gương lên cao, bốn mươi bảy ni cô, đạo sĩ theo đó mà động thân, thi triển đạo thuật, chân khí theo đó cũng bị dẫn động. Tức khắc, một đòn Ngự Lôi của Kim Đồng theo đó mà một hóa tám, tám hóa sáu mươi bốn, cứ mỗi lần bát quái xoay một vòng, số lôi điện lại nhân lên tám lần.
Đến lúc sáu vòng tiên thiên bát quái chuyển động hoàn tất, trong kính bát quái của Ngọc Nữ đã có tổng cộng hơn ba vạn tia chớp, đạo nào đạo nấy đều có sức mạnh tương đương với một kích của Kim Đồng. Nàng ta nhẹ nhàng lật úp kính một cái, cả một trận mưa sấm sét trút xuống rãnh hẹp bên dưới Thiên Thê. Tiếng nổ rả rích không ngớt, mùi khét bốc lên nồng nặc, ánh sáng đỏ lòm chiếu rọi ra bốn phía chói lóa cả mắt. So với Tuệ Lăng Chân Nhân lúc sử dụng cấm thuật thì uy lực không bằng, nhưng thắng ở phạm vi rộng lớn vô cùng, kéo dài liên miên mãi mới dứt.
oOo
Bấy giờ…
Trên không trung vạn dặm, nằm lẫn trong chín tầng trời, ba bóng người một trước hai sau không ngừng di động, lấy tốc độ khủng khiếp dịch chuyển, nháy mắt đã vượt qua khoảng cách hàng chục dặm.
Lôi Tổn tay cầm ma đao, hết nghiêng bên trái lại né bên phải, vừa bỏ chạy vừa chửi mắng:
“Đồ ác ôn! Đồ không nói võ đức! Đồ không có đạo đức lý tưởng, lối sống văn hóa, thuần phong mỹ tục!!!”
Sau lưng lão, Thiên Tôn và Địa Tôn của Đế Mộ vừa đuổi sát, vừa nắm bàn tay lại thật chặt. Bọn chúng truy sát Lôi Tổn đến nay đã được mười ngày có dư, thế nhưng cái lão già vô sỉ này cứ thoắt ẩn thoắt hiện như chuột, hơn nữa cái miệng không khác gì cái đít vịt. Vừa mở ra là bắn liên thanh không ngớt một lố ô ngôn uế ngữ, có vần có điệu hơn cả người ta làm thơ hát khúc.
Mười ngày truy đuổi…
Cũng là mười ngày bị lão chửi cho xói máu đầu.
Miệng chửi, đương nhiên tay thỉnh thoảng cũng ngứa nghề, bổ một đao về phía sau, ép cho hai Đế Tôn không thể không chuyển hướng.
Hai người cảm thấy đánh nhau, lão không phải đối thủ của chúng.
Thế nhưng lão này trơn như trạch, nhanh như cá, cứ sơ sểnh một cái là lão xổng đi mất. Thiên Tôn và Địa Tôn đuổi theo lão hỏi tội chuyện Nghiêm Hàn, ép hỏi tung tích Mặc Ngạn Bác mà không tài nào bắt nổi.
Lôi Tổn lao đến Tuyết Hoa thành thì chợt dừng lại…
Ánh mắt lão nhìn về phía biển, đoạn quay về phía hai Đế Tôn đang đuổi sát tới, nhún vai:
“Muốn kinh động đám người ở dưới không?”
“Ngươi là cái thá gì, cũng dám…”
Hai chữ “uy hiếp” chưa rời khỏi miệng, tên Địa Tôn đã rùng mình một cái, cúi đầu bước lui về phía sau. Rất hiển nhiên, chuyện Hải Thú đánh vào bờ đối với Đế Mộ mà nói cũng có một tác dụng, hoặc là lợi ích nào đấy, không muốn bị ảnh hưởng.
Ả Thiên Tôn chậm rãi bước lên một bước, lạnh giọng:
“Xem ra nhà ngươi biết rất nhiều. Chẳng nhẽ là cá lọt lưới từ thời đại đó?”
“Ông đây nói mình là một trong Bát Tướng, nhà ngươi tin không?”
Lôi Tổn nhướn mày, cười phá lên, gõ sống đao lên vai mình mấy cái.
Áo nghĩa của cửu cảnh đã chìm vào Vụ Hải, chỉ còn sót lại cái khung của năm cảnh giới đầu, như cái vỏ không. Trừ phi là cường giả từ trước Phản Thiên Chi Chiến, lĩnh hội được áo nghĩa của Lục Cảnh Trường Sinh, bằng không thì không thể nào sống lâu đến thế được.
Cho dù là Long tộc, Thanh Tước tộc tuổi thọ dài hơn người thường thì cũng chỉ được ba ngàn, năm ngàn năm mà thôi.
Về phần lão nói mình là một trong Bát Tướng…
Y thị chưa bao giờ để trong lòng.
Bởi lẽ, trong Phản Thiên Chi Chiến khi xưa, Bát Tướng vì cản một đòn của Thiên Đạo giúp Thế Tôn đã hình thần câu diệt tất cả. Lại thêm chuyện Nhân Quả Trường Hà biến mất, luân hồi tiêu tan, trên đời đã không còn chuyện kiếp sau kiếp trước nữa.
Lấy đâu ra Bát Tướng trên đời?
Thiên Tôn bình thản hỏi:
“Nhà ngươi câu giờ được mười ngày, thế đã đủ chưa?”
Lấy tốc độ của Lôi Tổn, lão đã có thể chạy đến đây từ sớm. Thế nhưng, lão lại cứ rầy rà dây dưa với hai người bọn chúng, rõ ràng là có mục đích khác. Mà ngoại trừ thời gian, Thiên Tôn không nghĩ ra nguyên do nào khác.
“Cho mười năm tám năm được không? Đế Tôn rộng lượng, lão đầu đây rất cảm kích.”
Lôi Tổn vừa nói, mặt lão vừa nhăn lại, hai bên khóe mắt nặn ra hai giọt nước mắt. Diễn quả thật rất đến nơi đến chốn, cực kỳ kính nghiệp, hơn mấy diễn viên bây giờ khóc còn phải dùng nước mắt giả nhiều.
“Mười năm tám năm? Nhà ngươi định chờ đại tranh chi thế hay sao?”
“Vạn hoa tề phóng, vạn điểu tề minh, đây là thời đại của người trẻ tuổi. Người của thời đại trước chúng ta cũng nên rút lui khỏi vũ đài, để đám thiếu niên có thiên hạ của mình. Nhà ngươi nói đúng không? Thiên Hoa tiểu thư?”
Lôi Tổn cười.
Ngay lúc lão nói bốn chữ “Thiên Hoa tiểu thư”, Thiên Tôn đã vung tay một cái, Thanh Sắc thần quang tràn ra bốn phía chẳng khác nào một dải cực quang, trùm lên nhấn chìm Lôi Tổn.
Chợt…
Đao khí trùng thiên, chém bức màn thanh quang đứt làm hai nửa.
Lôi Tổn nâng đao ngang mặt, y phục nửa thân trên đều đã bay biến cả, hai chòm ria mép của lão cũng trụi lủi. Ma đao Bất Ứng trong tay lão hừng hực lửa đen, lại nghe trên đao phát ra tiếng gì đì đùng như tiếng sấm nổ, như xa như gần, liên tiếp vang lên không ngớt. Lôi Tổn phun một miếng nước bọt xuống, mắng:
“Mẹ nó! Lão phu nuôi bao lâu mới được mấy sợi tóc, nhà ngươi đốt đi thì cũng thôi. Bây giờ ria mép của lão phu cũng không tha sao? Đã vậy… thù mới hận cũ, bây giờ tính luôn một lượt đi!”
Lão nâng đao, hét lớn một tiếng…
Sau đó, vụt.
Cong mông lên bỏ chạy.
Người ra đi đầu không ngoảnh lại, sau lưng hai Đế Tôn nghệt mặt ra như bò xem khẩu hiệu.
oOo
**Lời nhóm tác:** Tạm ngưng arc của Hà & Sênh, tuần sau lại về với Thanh. Nhân tiện thì thứ 2 tới là ngày nhà giáo Việt Nam nên chắc là đăng 4 chương thay vì 1 (2+0+1+1). Đồng thời, do bản thảo cũng tương đối ổn định lại, mà bọn mình cũng tạm thời vãn vãn việc rồi, nên từ tuần sau sẽ quay lại lịch đăng 4 chương vào thứ 2, 4, 6, CN nhá. Cũng định 5 chương như cũ, nhưng vì đề phòng đến lúc lại bận tiếp thì phía bọn mình cũng đỡ vội, cho nên bà con thông cảm!